Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 257: Tranh đoạt

Cập nhật lúc: 2025-12-02 01:32:16
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Xa xa, chiếc thuyền đang tranh cãi với Ôn Uyển chính là thuyền của ông chủ Quách.

 

Vì thuyền của Ôn Uyển cứ chạy chạy dừng dừng, thêm việc Ôn Uyển liên tục nhảy xuống biển tìm kiếm gì đó, thu hút sự chú ý của ông chủ Quách.

 

Thế là ông chủ Quách cho thuyền chạy gần, còn cho xuống nước xem Ôn Uyển đang tìm cái gì.

 

Kết quả là tìm kho báu mà tên trùm hải tặc năm xưa để , thứ mà cất công tìm kiếm bấy lâu nay.

 

Ôn Uyển bọn họ khiêng lên một cái rương y hệt trong giấc mơ của , tức nổ phổi!

 

Vừa bao nỗ lực ngừng nghỉ, cuối cùng cô cũng lặn sâu hơn, sắp chạm tới cửa hang ở rạn san hô , thì đùng một cái xuất hiện đám ngang ngược , nhảy thẳng xuống biển, bơi cướp rương báu của cô .

 

Mỗi giấc mơ báo mộng về bảo bối đều Giang Hạ và Chu Thừa Lỗi nẫng tay thì thôi , khó khăn lắm mới một bước, kẻ khác nẫng mất, thế thì cái năng lực tiên tri trong mơ tác dụng quái gì?

 

Cái năng lực tiên tri đó sinh chỉ để chọc tức cô thôi ?

 

Ôn Uyển tức điên lên!

 

giận dữ quát: “Cái là do phát hiện , dựa mà các đến cướp?”

 

Chu Quốc Hoa chắn mặt Ôn Uyển: “Này ông , mấy cái rương là chúng phát hiện , các ỷ đông cướp đồ của chúng , thế khác gì cướp cạn? Tin báo công an ?”

 

Ông chủ Quách khẩy: “Cướp? Đây là đồ tổ tiên nhà tao truyền ! Tao tìm lâu lắm đấy.”

 

“Ông bằng chứng gì chứng minh là đồ gia truyền nhà ông? Nếu là gia truyền tìm lâu thế? Ông nó ở chứ?”

 

Ông chủ Quách chỉ thấy buồn : “Tao bảo , mày quan tòa mà đòi bằng chứng? Đồ biển ai vớ thì là của đó!”

 

Đòi bằng chứng với ? Cô là ai !

 

Chu Quốc Hoa: “Nói lắm! Đồ biển ai phát hiện là của đó! Mấy cái rương chúng phát hiện , nên là của chúng .”

 

Ôn Uyển: “! Là chúng phát hiện ! Trả đồ cho chúng !”

 

Ông chủ Quách: “Phát hiện cái gì? Bọn mày bản lĩnh lặn xuống đấy ? Mày chỉ phát hiện rạn san hô thôi! Mà kể cả phát hiện thì ? Ai cầm trong tay thì là của đó!”

 

Lúc đám thợ lặn của vận chuyển thêm một cái rương nữa từ nước lên.

 

Ông chủ Quách vội vàng sai đỡ.

 

Ôn Uyển thêm một cái rương lớn nữa đưa lên, sốt ruột vô cùng!

 

Trong mơ tổng cộng chỉ bốn cái rương, bọn họ vớt hết thì cô còn cái nịt.

 

bảo Chu Quốc Hoa: “Anh xuống ! Nhanh lên!”

 

Vết thương Chu Quốc Hoa lành hẳn, nhưng đối phương vớt lên từng cái rương lớn, trong lòng cũng nóng như lửa đốt.

 

Vết thương tuy khỏi hẳn nhưng cũng sắp lành , chắc , c.ắ.n răng nhảy ùm xuống.

 

Nước biển mặn chát ngấm vết thương xót, cũng chẳng bận tâm, bơi nhanh về phía đáy biển.

 

Ông chủ Quách thấy thế, hiệu bằng mắt cho một thợ lặn khác thuyền.

 

Tên thợ lặn đó lập tức nhảy xuống biển chặn đường Chu Quốc Hoa.

 

Thế là Chu Quốc Hoa và tên thợ lặn rượt đuổi nước, cuối cùng còn đ.á.n.h loạn xạ.

 

Ôn Uyển thấy mắng: “Các định gì? Còn đ.á.n.h nữa ! Các g.i.ế.c ?”

 

Ông chủ Quách giờ chẳng thèm để ý đến Ôn Uyển nữa.

 

Người của vớt thêm một cái rương từ biển lên.

 

Hắn vội vàng đỡ: “Còn mấy cái nữa?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-lam-giau-o-thap-nien-80/chuong-257-tranh-doat.html.]

“Một cái.”

 

Lão Quách xong đáp : “Thế mau vớt lên , cần đổi xuống ?”

 

“Không cần.” Hai nhanh chóng lặn xuống biển.

 

Dưới nước, Chu Quốc Hoa và thợ lặn của ông chủ Quách giằng co kịch liệt.

 

Ôn Uyển thấy xa xa thuyền đang đến gần, nhận là thuyền của Chu Thừa Lỗi, mắt sáng lên hét lớn: “Là thuyền của em trong làng chúng tới ! Anh từng lính đấy! Còn là đoàn trưởng nữa cơ!”

 

Ôn Uyển sức vẫy tay về phía thuyền đ.á.n.h cá của Chu Thừa Lỗi: “Anh Chu! Anh Chu! Có cướp đồ của chúng em! Cứu mạng với! Anh Chu ơi, bọn họ định g.i.ế.c !”

 

Khi thuyền đ.á.n.h cá đến gần hơn, ông chủ Quách cũng nhận là thuyền của Chu Thừa Lỗi.

 

Ông chủ Quách chắp tay chào: “Chú em Chu, lâu gặp! Dạo lái thuyền lớn biển xa phát tài to , bao nhiêu ngày gặp chú em?!”

 

Ôn Uyển: “......”

 

Họ quen ?

 

Giang Hạ liếc cái rương thuyền ông chủ Quách, ngay là ông tìm thấy kho báu của trùm hải tặc mà trong sách nhắc tới.

 

Chu Thừa Hâm cũng thấy mấy cái rương đó, sững .

 

Thế mà cũng vớt á? Số đỏ thế!

 

Vừa nãy A Lỗi xuống mà chẳng thấy gì!

 

Thế mà còn may mắn hơn cả A Lỗi?

 

Chu Thừa Lỗi dừng thuyền , lạnh nhạt bọn họ: “Các gì ở đây? Có vùng biển thầu ?”

 

Ông chủ Quách hề hề: “Biết chứ, chứ! Chẳng qua năm xưa tổ tiên lánh nạn giấu ít đồ lặt vặt biển, hôm nay vớt hết lên, sẽ phiền nữa , ngại quá nhé!”

 

Hắn kết giao với Chu Thừa Lỗi nên chuyện cực kỳ khách khí.

 

Ôn Uyển cũng tranh lời: “Anh Chu, mấy cái rương đó là em phát hiện , bọn họ thấy thuyền bọn em đậu ở đây vớt rương nên mới lái thuyền tới cướp, chứ đồ gia truyền gì !”

 

Chu Thừa Lỗi liếc ba cái rương thuyền ông chủ Quách, chẳng quan tâm chúng thuộc về ai: “Vớt xong ? Xong thì các !”

 

Vùng biển thầu, nhưng Chu Thừa Lỗi sẽ ngang ngược đến mức cho rằng đồ biển đều là của .

 

Anh chỉ quyền sử dụng vùng biển để nuôi cá thôi.

 

Còn mấy cái rương thuộc về ai, hứng thú .

 

cũng chẳng của !

 

Lúc cái rương cuối cùng cũng vớt lên, ông chủ Quách vội vàng đỡ lấy, hỏi một câu: “Hết ?”

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

“Hết .” Hai tên thợ lặn leo lên thuyền.

 

Chu Quốc Hoa thấy cái rương cuối cùng cũng đối phương vớt mất, cũng thôi đ.á.n.h , bơi về thuyền , gào to với Chu Thừa Lỗi: “Chu Thừa Lỗi, mấy cái rương đó thật sự là Tiểu Uyển phát hiện ! Bọn họ thấy thế nên đến cướp thôi! Chúng đều là em cùng làng, thể để ngoài bắt nạt ! Chúng cùng đòi rương, đó chia chứ thể để hời cho bọn bắt nạt tận cửa thế !”

 

Ôn Uyển gật đầu lia lịa: “! Anh Chu, là em phát hiện , chỗ là vùng biển thầu, rương đáng lẽ là của chúng , đòi ! Không thì truyền ngoài bảo dân làng hèn, bảo dễ bắt nạt! Nhất định đòi , hai nhà chúng chia , tuyệt đối thể để ngoài hưởng lợi, thế là bắt nạt quá đáng !”

 

Thường thì cùng làng luôn đoàn kết chống ngoài! Chu Thừa Lỗi hôm nay mà giúp, ngoài gặp chuyện cũng chẳng ai thèm giúp !

 

Chu Thừa Lỗi về phía xa: “Tàu hải giám tới , các tranh chấp gì thì nhờ hải giám giải quyết .”

 

Ông chủ Quách, Ôn Uyển và những khác đều theo hướng Chu Thừa Lỗi: Quả nhiên một chiếc tàu màu trắng đang lao nhanh tới.

 

Giang Hạ thoáng qua, cũng nhận đó là chiếc tàu tuần tra họ gặp lúc nãy.

 

Cảm ơn các bạn nhỏ bỏ phiếu và tặng thưởng ~

 

 

Loading...