Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 258: Tóc dài kiến thức ngắn

Cập nhật lúc: 2025-12-02 01:32:17
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tàu tuần tra đến thật !

 

Tim ông chủ Quách thót lên một cái, trong rương chứa cái gì nữa.

 

Sẽ tịch thu sung công hết chứ?

 

Chu Quốc Hoa và Ôn Uyển đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đến chủ trì công đạo.

 

Chu Quốc Hoa leo lên thuyền, cởi bộ quần áo ướt sũng .

 

Giang Hạ thấy vẫn còn quấn băng gạc, vết thương lành mà xuống nước?

 

là cần tiền cần mạng!

 

Chu Thừa Lỗi chắn bên phía Giang Hạ, che khuất tầm của cô về hướng Chu Quốc Hoa.

 

Một con gà luộc trắng ởn, gì mà ?

 

Chu Quốc Hoa cũng thật là, ở đây phụ nữ mà mặt dày cởi quần áo.

 

Giang Hạ nhận sự hẹp hòi của ai đó, cô cũng chỉ liếc qua một cái sang chiếc tàu đang đến gần.

 

Rất nhanh chiếc tàu đó đến bên cạnh họ, tàu gọi loa: "Các tụ tập ở đây gì thế?"

 

Nhân viên công tác về phía Chu Thừa Lỗi và Giang Hạ đầu tiên, lẽ vì họ mới gặp .

 

Giang Hạ: "Vùng biển nhà thầu để nuôi cá, thấy họ tụ tập ở đây, còn nhảy xuống biển, sợ họ trộm cá nhà nuôi nên đến xem . Chúng cũng mới tới thôi, rõ cụ thể xảy chuyện gì."

 

Ôn Uyển: "Đồng chí, phát hiện mấy cái rương đáy biển, còn kịp vớt lên thì bọn họ lao tới cướp! Còn cái gì mà gia truyền, rõ ràng là cái cớ để cướp bóc! Ai đến chứ, đồng chí xem mấy cái rương nên thuộc về chúng ?"

 

Nói xong Ôn Uyển về phía ông chủ Quách: "Ông bằng chứng gì chứng minh mấy cái rương là gia truyền nhà ông ? Có bằng chứng thì mang đây để các đồng chí hải giám phân xử, thì phiền trả đồ cho chúng ! Đồ vô chủ thì tính theo thứ tự ."

 

Ông chủ Quách lười đôi co với con ngốc .

 

Quả nhiên tóc dài kiến thức ngắn!

 

Đến nước mà vẫn còn nghĩ thứ đó là của !

 

Mấy đồng chí liếc mấy cái rương thuyền ông chủ Quách, dẫn đầu : "Sang xem trong rương đựng gì."

 

Nói , đầu tiên nhảy sang thuyền ông chủ Quách.

 

Hai nhân viên khác cũng nhảy theo sang.

 

Ông chủ Quách đau lòng c.h.ế.t!

 

Trong lòng điên cuồng cầu nguyện bên trong chỉ là vàng thỏi, bạc nén bình thường thôi.

 

Đừng là đồ cổ văn vật gì nhé!

 

Thế thì sung công mất!

 

Thực bốn cái rương chẳng cần mở cũng xác định đều là văn vật, vì rương đều bằng đồng thau, khóa cũng là khóa đồng thau!

 

Tim ông chủ Quách đang rỉ máu!

 

Không !

 

Không !

 

Không gì cả!

 

Tổ tông ơi! Người để chút của nả biển, dùng cái rương xịn thế đựng cái gì cơ chứ?

 

Nhân viên công tác hiểu rõ cũng dám tùy tiện cạy khóa, sợ hỏng văn vật.

 

Thế là nhân viên công tác tuyên bố văn vật lấy từ biển thuộc về nhà nước, trừ khi ngươi bằng chứng chứng minh đúng là đồ gia truyền.

 

Ông chủ Quách bằng chứng? Hơn nữa nếu là do trùm hải tặc đời giấu , thì đương nhiên là đồ phi pháp, còn sợ bên trong thứ gì nổi tiếng, thể lộ ánh sáng, thậm chí còn chẳng dám nhận là gia truyền.

 

Ông chủ Quách tim rỉ m.á.u nhưng vẫn cực kỳ điều : "Vậy thì nộp lên cho nhà nước."

 

Tuy đau lòng, nhưng sớm cải tà quy chính, quyết tâm một công dân tuân thủ pháp luật.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Thời thế đổi, xã hội hài hòa, gì cũng tương lai, còn hải tặc cái nỗi gì!

 

Tất nhiên giao nộp sảng khoái như cũng một phần vì quen với mấy nhân viên công tác , tạo mối quan hệ, nên chuyện đặc biệt hào phóng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-lam-giau-o-thap-nien-80/chuong-258-toc-dai-kien-thuc-ngan.html.]

Ôn Uyển: "Rương là văn vật, đồ bên trong chắc ! Đâu đồ cổ nào cũng là văn vật ? Nhỡ bên trong chỉ là vàng thỏi, bạc nén bình thường thì ?"

 

Ông chủ Quách: "Bất kể là cái gì, đều quyên hết!"

 

Người dẫn đội xong : "Đồng chí khá lắm, giác ngộ tư tưởng cao! Đồ trong rương khi chuyên gia nghiên cứu xong sẽ đưa bảo tàng lưu giữ, cho tham quan, lúc đó thể đến xem! mặt nhân dân, mặt tổ quốc cảm ơn !"

 

Ôn Uyển mím môi, đau lòng vô cùng! Hắn đương nhiên giác ngộ cao , thứ quyên là đồ của cô mà!

 

rõ ràng chẳng ai coi những thứ là của cô cả.

 

Ông chủ Quách ngoài mặt hớn hở: "Không cần cảm ơn, việc nên mà. Đến lúc đó nhất định sẽ xem!"

 

Nhân viên công tác giơ ngón tay cái lên, đó chỉ huy chuyển bộ bốn cái rương lên tàu của .

 

Rương nặng, đến cùng, ông chủ Quách còn bảo thợ lặn của cùng khiêng giúp.

 

Nhân viên công tác hỏi họ vớt , đó ông chủ Quách còn cho thợ lặn dẫn họ xuống đáy biển kiểm tra một lượt.

 

Chu Thừa Lỗi cho họ mượn một bộ đồ lặn, họ xuống biển xem xét, xác định còn bỏ sót gì, nhân viên công tác dặn dò: "Các phá hoại rạn san hô đó, vùng biển mọc mảng san hô lớn thế dễ , ? Không là truy cứu trách nhiệm đấy."

 

Mọi nhao nhao đồng ý.

 

Thấy đồng ý, nhân viên công tác mới lái tàu rời .

 

Đợi tàu khuất, tên thợ lặn mới : "Lão đại, đồ lão tổ để quyên hết thế? Chúng tìm bao nhiêu năm !"

 

Ông chủ Quách: "Không thì ? Mày bằng chứng chứng minh là lão tổ mày để ?"

 

Điều ông chủ Quách là, mấy cái rương đó tuy nặng, nhưng bên trong chắc vàng bạc, vì nếu đựng vàng thỏi thì sẽ còn nặng hơn nhiều.

 

Ôn Uyển xong, liếc ông chủ Quách một cái, thật sự là lão tổ nhà họ để ? Lão đại? Lão tổ nhà là hải tặc đấy chứ?

 

Chủ yếu là mấy cái rương đó đặt trong hang cái là do con sắp đặt.

 

Hừ! Thế cũng ! Công cốc cả buổi !

 

Chỉ cần Giang Hạ vớ , sung công cô cũng vui lòng!

 

Ông chủ Quách lạnh lùng liếc xéo Ôn Uyển và Chu Quốc Hoa, nếu tại bọn họ thì vớt xong mấy cái rương chuồn êm từ lâu .

 

Giờ thì , tìm kiếm bao lâu, vất vả lắm mới thấy, chẳng giữ tí gì, công toi!

 

Tàu hải giám xa, Chu Thừa Lỗi cũng ở đó, ông chủ Quách so đo với bọn họ, Chu Thừa Lỗi : "Chú em Chu, hôm nay phiền , đây! Sau kẻ nào dám bén mảng đến vùng biển chú thầu, đuổi giúp cho!"

 

Nói xong liếc xéo hai Ôn Uyển.

 

Chu Thừa Lỗi: "Đa tạ."

 

Ông chủ Quách phất tay, thợ lặn liền lái thuyền rời .

 

Chu Thừa Lỗi về phía Chu Quốc Hoa: "Còn ?"

 

Chu Quốc Hoa cảm thấy ông chủ Quách khí thế bức , trông thiện lành gì, định đợi đối phương xa hẳn mới .

 

bên đông thế mạnh, và Ôn Uyển chỉ hai mống.

 

Chu Thừa Lỗi đuổi khách, cũng ngại dám ở đây nữa, đành lái thuyền chuồn thẳng.

 

Giang Hạ Ôn Uyển : "Đây là vùng biển chúng thầu, phiền cô đừng tùy tiện xuống biển! Đừng bảo nhắc , mà thấy các xuống biển ở vùng biển nhà thầu nào nữa, sẽ coi như các trộm cá nhà nuôi đáy biển đấy! Báo công an xử lý!"

 

Ôn Uyển trợn trắng mắt, cô thèm mấy con cá rách nhà cô!

 

Đâu chỉ nhà cô thầu biển, nhà cũng thầu!

 

Có gì ghê gớm chứ?

 

Nếu nể tình Chu Thừa Lỗi từng cứu mạng , Ôn Uyển đốp chát !

 

sẽ bảo: Các cũng đừng hòng bén mảng đến vùng biển nhà , ngang qua cũng , thì lồng cá nhà mà c.h.ế.t con nào, tìm các tính sổ!

 

thôi, nể mặt Chu Thừa Lỗi cứu !

 

cũng ngang ngược vô lý như Giang Hạ.

 

Đợi thuyền Chu Quốc Hoa xa, Chu Thừa Lỗi : "Chúng cũng xuống biển ! Bắt nhím biển."

 

Chu Thừa Hâm hào hứng: "Tiện thể xem còn cái rương nào , mấy cái rương rơi rớt chút gì ! Biết vớ cái nhẫn vàng gì đó!"

 

 

Loading...