Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 293: Cô ấy nói một câu, cô ấy đáp một tràng!

Cập nhật lúc: 2025-12-02 07:22:33
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Kế toán: " còn thống kê xong hết, ước tính kim ngạch giao dịch sáng nay chắc 3,5 triệu đô la, ấn theo con thì tiền hoa hồng của đồng chí Giang Hạ sai biệt lắm là 3500 đồng."

 

Ôn Uyển: "......"

 

3500 đồng?

 

lương một ngày 150 đồng, hội chợ tổ chức hai mươi ngày, đại khái thể kiếm 3000 đồng!

 

Giang Hạ chỉ một buổi sáng kiếm nhiều hơn cô cả nửa tháng.

 

Sớm cũng chỉ lấy hoa hồng, cần tiền lương.

 

Giang Hạ quả nhiên là đồ tinh ranh, gian trá giảo hoạt, giỏi tính toán nhất.

 

Bành Ngọc Hoa hài lòng, xưởng dệt của họ là xưởng lớn, năm nay nhiệm vụ thành phố giao cho xưởng dệt là 3 triệu đô la.

 

Không ngờ Giang Hạ chỉ một buổi sáng giúp bà thành nhiệm vụ.

 

Bành Ngọc Hoa nghĩ đến trong xưởng chỉ 3 triệu đô la hàng sẵn, nhanh chóng gọi điện thoại bảo trong xưởng nắm bắt thời gian sản xuất, hội chợ còn tiếp tục hơn mười ngày nữa cơ mà.

 

Hy vọng thể đột phá kim ngạch giao dịch 5 triệu đô la!

 

Vì thế Bành Ngọc Hoa với công nhân một tiếng ăn cơm, bước chân nhanh nhẹn rời .

 

Bành Ngọc Hoa nghĩ đến Giang cũng tới, mời con gái ăn cơm thì mời ăn, bà cùng Giang , Giang là khách hàng của xưởng dệt, năm nào cũng đặt ít vải ở xưởng họ.

 

Bành Ngọc Hoa rời một , cũng gọi Ôn Uyển.

 

Sắc mặt Ôn Uyển trắng bệch, mấy ngày , Bành Ngọc Hoa ăn cơm đều sẽ gọi cô theo.

 

Hôm nay gọi!

 

Không chỉ , công nhân xưởng dệt đều đang hưng phấn thảo luận, gần như mỗi câu đều rời khỏi Giang Hạ.

 

Ôn Uyển nghĩ đến mức độ am hiểu các loại vải khi Giang Hạ phiên dịch giới thiệu, cô lặng lẽ cầm lấy tập tài liệu mẫu vải học thuộc lòng.

 

Giang Hạ , cô cũng thể.

 

Chuyện khách nước ngoài xếp hàng tranh đặt hàng trở thành đề tài bàn tán của nhân viên công tác hội chợ.

 

Không ít nhân viên đầu tham gia công tác hội chợ, nhưng là đầu tiên thấy một xưởng nào đó bỗng nhiên nhiều tranh đặt hàng như .

 

Hà lão cùng các lãnh đạo cùng hậu trường để nắm tình hình giao dịch sáng nay, lúc thấy thảo luận.

 

Hà lão hỏi: "Xưởng dệt nhà ai mà lợi hại như ? Chờ hội chợ kết thúc khen thưởng thật !"

 

Một tổ trưởng phụ trách an ninh hội trường lúc vặn tuần tra đến bên xưởng dệt, liền kể , trọng điểm là miêu tả nữ phiên dịch lợi hại như thế nào.

 

"... Lúc cũng kìm lời giải thích của nữ đồng chí hấp dẫn, ở đó nửa ngày, tuy rằng hiểu."

 

Một đám lãnh đạo xong đều .

 

Trương Phức Nghiên tên xưởng dệt lập tức : "Nữ đồng chí xinh ?"

 

Tổ trưởng tổ an ninh gật đầu: " , quả thật xinh , nhưng tiếng Anh của cô còn 'xinh ' hơn."

 

Trương Phức Nghiên với Hà lão: "Vậy chắc chắn là Giang Hạ , Hạ Hạ chính là phiên dịch của xưởng dệt đó."

 

Phùng Chiêu Quân liếc Trương Phức Nghiên một cái: "Đồng chí Giang Hạ là phiên dịch của xưởng đóng tàu ? Sáng nay thấy cô ở bên xưởng đóng tàu mà."

 

Trương Phức Nghiên: "Hạ Hạ phiên dịch cho mấy xưởng liền."

 

Phùng Chiêu Quân : "Vậy cô đúng là tài giỏi thường nhiều việc."

 

Lời chút ý vị châm chọc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-lam-giau-o-thap-nien-80/chuong-293-co-ay-noi-mot-cau-co-ay-dap-mot-trang.html.]

 

Trương Phức Nghiên lườm bà một cái: "Đương nhiên! Việc Hạ Hạ tinh thông năm thứ tiếng chẳng lẽ là giả? Đặt đơn vị chúng kiểu gì cũng một cái tổ trưởng."

 

Phùng Chiêu Quân: "......"

 

Miệng lưỡi sắc bén, một là một!

 

Từ nhỏ đến lớn đều ghét!

 

Hà lão cùng vài vị lãnh đạo cùng xem xét kim ngạch giao dịch hôm nay.

 

Hà lão thấy kim ngạch giao dịch sáng nay của xưởng đóng tàu liền : "Xưởng đóng tàu sáng nay giao dịch tồi. Vòng Kent cũng bán 7 triệu đô la? Ha ha ha... Không tồi!"

 

Trương Phức Nghiên xong nhịn ghé mắt , : "Xưởng đóng tàu một buổi sáng thế mà giao dịch hơn 56 triệu? Vậy thì quả thực tồi!"

 

Trương Phức Nghiên vốn định đây cũng là xưởng đóng tàu mà Tiểu Hạ kiêm chức, nhưng sợ Phùng Chiêu Quân lời chua ngoa nên .

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Không ngờ bà nhắc, Phùng Chiêu Quân chủ động .

 

Phùng Chiêu Quân cũng liếc một cái, chẳng là xưởng đóng tàu sáng nay Giang Hạ phiên dịch ?

 

liền : "Vậy chắc chắn là công lao của đồng chí Giang Hạ , hôm nay liền thấy Giang Hạ dẫn theo mấy khách nước ngoài qua xưởng đóng tàu, còn phiên dịch cho xưởng đóng tàu nữa. , Tiểu Nghiên? Là công lao của đồng chí Giang Hạ nhỉ?"

 

Trương Phức Nghiên tức c.h.ế.t !

 

Phùng Chiêu Quân bệnh ! Vì cứ luôn nhắm Giang Hạ?

 

Cái gì gọi là "chắc chắn là công lao của Giang Hạ"?

 

Bị bà như thế, xưởng đóng tàu ký đơn hàng mấy chục triệu, tất cả đều là công lao của một Giang Hạ.

 

Vậy đặt các nhân viên khác của xưởng đóng tàu ?

 

Đây chẳng kéo thù hận cho Giang Hạ, chụp mũ chủ nghĩa cá nhân lên đầu cô ?

 

Chính cũng chỉ nữ phiên dịch chắc chắn là Giang Hạ, chứ việc xưởng dệt ký nhiều đơn hàng như đều là công lao của Giang Hạ!

 

Trương Phức Nghiên cực kỳ nghiêm túc , lời lẽ chính đáng: "Chị thế là đúng ! Mỗi một cái xưởng, mỗi một bút đơn đặt hàng đều là công lao của vô nhân viên! Chị công lao, cũng công lao! Thậm chí ngay cả nhân viên vệ sinh phụ trách quét dọn hội trường cũng công lao! Không nhân viên vệ sinh giữ gìn hội trường sạch sẽ, thì một môi trường cho khách nước ngoài đàm phán! Cho nên mỗi đều công lao! Cũng là công lao của riêng ai!"

 

Giang Hạ đang vội vàng sang xưởng thực phẩm, lúc ngang qua, thấy lời Phùng Chiêu Quân , cũng dừng bước chân, tới: "Đồng chí Tiểu Nghiên đúng! Tổ trưởng Phùng, tư tưởng của chị là đúng ! Sao thể câu 'chắc chắn là công lao của ' như chứ?"

 

" thể công lao gì? chẳng qua chỉ là phiên dịch một chút, thành tất cả đều là công lao của ? Chị như thì đặt những đồng chí con tàu ở ? Đặt tất cả nhân viên tổ chức triển lãm ở ?"

 

"Vì cái triển lãm , vì kiếm ngoại tệ cho quốc gia, bao nhiêu đồng chí của chúng việc quản ngày đêm? Cho nên mỗi một đơn hàng thành công đều công lao của một ! Là công lao của các đồng chí ở mỗi xưởng, bao gồm tất cả nhân viên của hội chợ! Thậm chí là công lao của tổ quốc chúng ! Không tổ quốc thì triển lãm!"

 

Giang Hạ thao thao bất tuyệt một tràng dài, cuối cùng tổng kết: "Cho nên, tuy rằng Tổ trưởng Phùng tranh thủ lời khen ngợi cho . cũng thể , Tổ trưởng Phùng đúng! Người chuyện sẽ cho rằng Tổ trưởng Phùng đang tranh thủ danh hiệu lao động tích cực cho mặt lãnh đạo, còn tưởng rằng Tổ trưởng Phùng đang chụp cho cái mũ chủ nghĩa cá nhân đấy! Tổ trưởng Phùng, chị đây là học tập tư tưởng đến nơi đến chốn mới cảm thấy công lao chỉ thuộc về một !"

 

"......"

 

Phùng Chiêu Quân quả thực sắp tức c.h.ế.t!

 

mới một câu, cô đáp trả cả một tràng!

 

Hà lão về phía Phùng Chiêu Quân: "Đồng chí Tiểu Nghiên và đồng chí Tiểu Hạ đúng, Tiểu Quân , cô cũng thể tư tưởng chủ nghĩa cá nhân ! Trở về nhớ tự học tập cho ."

 

Phùng Chiêu Quân sắc mặt lúc đỏ lúc trắng: "Vâng, lỡ lời."

 

Thật là sắp tức c.h.ế.t!

 

rõ ràng chụp mũ cho Giang Hạ, ngờ ngược Giang Hạ chụp cho cái mũ "giáo d.ụ.c tư tưởng đến nơi đến chốn"!

 

Trở về còn học tập!

 

Quả nhiên vật họp theo loài, bạn bè của Trương Phức Nghiên cũng đáng ghét y như Trương Phức Nghiên!

 

 

Loading...