Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 296: Đừng chuyện bé xé ra to - 302

Cập nhật lúc: 2025-12-02 11:07:48
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 296: Đừng chuyện bé xé to 

Cố Cảnh Hiên lúc tới, : "Đồng chí Diệp, để cho! Đừng để bỏng! Hạ Hạ em cũng tránh một chút, cẩn thận bỏng."

 

Diệp Nhàn thấy Cố Cảnh Hiên một bộ dáng vẻ khẩn trương, liền lùi một bước.

 

hai , nhịn đầu liếc Phương Ái Viện.

 

Phương Ái Viện đang con trai và Giang Hạ, tròng mắt chuyển động liền chạm ánh mắt Diệp Nhàn, bà : "Dì cũng nghĩ tới việc chút nguy hiểm, để nó ! Các cháu con gái tránh xa một chút."

 

"Vậy , cháu sợ lo liệu hết việc." Diệp Nhàn nhường chỗ, "Vậy cháu xem các gian hàng khác cần giúp đỡ ."

 

"Được." Phương Ái Viện đáp lời.

 

Diệp Nhàn xong liền tránh .

 

đoán chắc Cố Cảnh Hiên sẽ qua tới hỗ trợ.

 

Bởi vì Cố Cảnh Hiên ở trong trường học chính là như săn sóc, phàm là việc chút nguy hiểm, đều sẽ chủ động nhận lấy, cũng sẽ để nữ đồng chí .

 

Huống chi Giang Hạ với ánh mắt giống bình thường.

 

Cố Cảnh Hiên đối với ai cũng là thật, nhưng cũng sẽ cố ý mập mờ với nữ đồng chí, dù đối với bạn học nữ săn sóc chu đáo, nhưng vẫn giữ trong sạch, luôn giữ cách thích hợp với bạn học nữ. Hơn nữa đối với bạn học nam cũng như , khác nhờ giúp đỡ, nhất định tận lực giúp, cũng cự tuyệt, cũng bao giờ ngại phiền toái.

 

Chẳng qua đối với con gái thì càng săn sóc tỉ mỉ hơn một chút, giống như hiện tại. Nếu là nam, sẽ tiến lên.

 

Cho nên trong trường mới nhiều thích như , bằng đều sẽ cảm thấy đang giở trò lưu manh.

 

Cố Cảnh Hiên Giang Hạ: "Hạ Hạ, em úp mì vị nào?"

 

Khi Diệp Nhàn ngang qua Giang Hạ, Giang Hạ ngửi thấy một mùi tanh.

 

"Khoan đừng chạm phích nước!" Giang Hạ đáp một câu, đồng thời nắm lấy tay Diệp Nhàn, cho cô .

 

Diệp Nhàn đột nhiên Giang Hạ nắm lấy cổ tay, tim đập thót một cái, cô dùng sức giãy giụa, lớn tiếng : "Làm gì thế? Lại đ.á.n.h ? Buông !"

 

Động tĩnh chút lớn, bốn phía đều nhịn qua.

 

Phương Ái Viện cùng Cố Cảnh Hiên đều kinh ngạc Giang Hạ.

 

Cố Cảnh Hiên: "Hạ Hạ, ?"

 

Vừa lúc một phụ nữ trang điểm tinh xảo tới, liếc Diệp Nhàn, về phía Giang Hạ: "Sao thế ? Ở đây gây sự? Không xem đây là chỗ nào ?"

 

Diệp Nhàn đối phương một cái, liền nhận phụ nữ hôm nọ!

 

Diệp Nhàn vội vàng : "Vị đồng chí Giang Hạ hiểu cứ nắm lấy tay buông."

 

Người phụ nữ nheo mắt Giang Hạ, nhận đây là bạn của Tiểu Nghiên, chị gái của Giang Đông.

 

lạnh lùng : "Buông tay! Lần liền gặp cô đ.á.n.h ở triển lãm, hiện tại nhiều khách nước ngoài ở đây như , cô nếu dám gây sự, mặc kệ cô là ai, tuyệt đối sẽ xử lý nhẹ!"

 

Cố Cảnh Hiên vội : "Hạ Hạ, em buông tay ."

 

Anh đưa tay định kéo cô , đề phòng cô xúc động bừa.

 

Đây chính là triển lãm, thể tùy hứng.

 

Giang Hạ tránh bàn tay đưa tới, nắm lấy hai tay Diệp Nhàn đưa lên mũi ngửi ngửi: "Tay mùi cá!"

 

Đầu tim Diệp Nhàn nhảy dựng, Giang Hạ sẽ cái gì chứ?

 

vẻ mặt cạn lời: "Có mùi cá thì ? Đây là công ty thủy sản hỗ trợ lưu , rửa tay . Nhà cô đ.á.n.h cá hẳn là tay chạm qua cá thì mùi tanh khó rửa sạch. Sao ? Hun cô ? Lại nhân cơ hội đ.á.n.h ?"

 

Giang Hạ buông tay cô : "Tay cô mùi cá, cô mang hai phích nước sôi xách tới ! dám dùng."

 

Giang Hạ cũng chỉ là ngửi thấy, dám xác định, cô thăm dò một chút.

 

Diệp Nhàn: "......"

 

"Có mùi cá thì ? chỉ chạm quai phích nước, đụng tới nước sôi bên trong. Cô thế quá đáng ? chút hiểu lầm với , nhưng cũng cần vì một chút việc nhỏ mà nâng cao quan điểm như chứ?"

 

Diệp Nhàn về phía Cố Cảnh Hiên cùng Phương Ái Viện: "Có lòng giúp xưởng thực phẩm các úp mì, chịu nhục nhã thế ?"

 

Cố Cảnh Hiên vội : "Đồng chí Diệp, bạn đừng hiểu lầm, Hạ Hạ ý đó, cô chỉ lo lắng phích nước lưu mùi tanh, bạn bè quốc tế ngửi thấy, đó cho rằng nước chúng dùng để úp mì sạch sẽ, thì lắm đúng ? Cô nhục nhã bạn, cô như , chỉ là vì hội chợ, xử sự cẩn thận chút thôi."

 

Người phụ nữ trang điểm tinh xảo xong lạnh lùng : "Tay mùi cá chạm phích nước là thể lưu mùi? Có khoa trương như ? Đừng cái gì cũng chuyện bé xé to! Được , đồng chí Giang Hạ, cô xin đồng chí Diệp Nhàn một câu, việc coi như xong! Về đừng chuyện bé xé to! Ảnh hưởng đến hội chợ, mất mặt Trung Quốc mặt bạn bè quốc tế, ai cũng gánh nổi trách nhiệm !"

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Diệp Nhàn cúi đầu, trong lòng lạnh.

 

Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, cuối cùng cũng trị Giang Hạ.

 

Giang Hạ: " ..."

 

Cố Cảnh Hiên lập tức ngắt lời Giang Hạ, tranh : "Hạ Hạ là vì hội chợ, vì giúp xưởng thực phẩm chúng , Hạ Hạ xin đồng chí Diệp, bạn Diệp..."

 

Người phụ nữ tinh xảo ngắt lời Cố Cảnh Hiên: "Xin cũng thể thế ? Ai sai thì đó xin ! Điều cũng ?"

 

Giang Hạ: "Vậy lát nữa cô nhớ xin !"

 

Giọng Giang Hạ mới vang lên, một giọng nam trầm thấp lạnh lẽo cũng chen : "Cô sai, cần khác xin , càng cần xin ."

 

Chu Thừa Lỗi đến bên cạnh Giang Hạ, giơ tay ôm lấy vai cô, hình cao lớn đĩnh đạc nháy mắt bao trùm lấy cô.

 

Anh lạnh nhạt đ.á.n.h giá đám một cái, đó cúi đầu, hỏi Giang Hạ: "Đã xảy chuyện gì?"

 

Mọi : "......"

 

Xảy chuyện gì cũng sai?

 

Cố Cảnh Hiên thấy Chu Thừa Lỗi với tư thế bảo hộ che chở cho Giang Hạ, ánh mắt tối sầm .

 

Giang Hạ : "Tay Diệp Nhàn mùi cá, chạm phích nước."

 

Trong mắt Chu Thừa Lỗi hiện lên vẻ sắc bén, ném một ánh mắt như d.a.o về phía đối diện!

 

"......"

 

Diệp Nhàn tự chủ lùi một bước.

 

Chu Thừa Lỗi hỏi Giang Hạ: "Phích nước khi cô mang tới, còn nào khác chạm qua ?"

 

Giang Hạ lắc đầu: "Không ."

 

Lúc đều cảm thấy đúng .

 

Phương Ái Viện khỏi hỏi: "Tay mùi cá thì thể chạm phích nước nóng ? Vì ?"

 

Người phụ nữ tinh xảo cũng nhíu mày, về phía Diệp Nhàn.

 

Những khác đều tò mò xúm , sôi nổi suy đoán: "Chẳng lẽ tay mùi cá chạm qua phích nước sẽ nổ?"

 

"Không ? Sao thể?"

 

"Thế chút thái quá ! Chẳng lẽ mùi tanh còn thể hun nổ phích nước?"

 

Mọi xong đều .

 

Diệp Nhàn cũng giống như thấy chuyện lớn nhất thiên hạ: "Quả thực là lời vô căn cứ! còn từng qua! Điều căn cứ khoa học ?"

 

Người phụ nữ tinh xảo: "Điều khoa trương ? Sao thể?"

 

Vì thế đều Chu Thừa Lỗi chờ đáp án.

 

Chu Thừa Lỗi căng mặt, Diệp Nhàn: "Nếu là lời vô căn cứ, cô chạm phích nước, đem nước trong phích đổ ."

 

Diệp Nhàn: "......"

 

Chu Thừa Lỗi về phía phụ nữ trang điểm tinh xảo: "Không khoa trương như thì cô cũng chạm cái phích nước , đem nước đổ xem! Các cô mỗi phụ trách một cái phích nước là !"

 

Người phụ nữ tinh xảo: !!!!

Chương 297: Đuổi tận g.i.ế.c tuyệt

Giang Hạ thấy hai vẫn bất động liền : "Đi chứ! Chẳng các bảo là điều vô căn cứ ? Chẳng bảo là từng qua ?"

Bởi vì nhà họ nghề đ.á.n.h cá, khi biển đ.á.n.h cá buổi trưa mang theo cơm, trong nhà cái thùng cơm giữ ấm bằng nhựa màu đỏ, bên trong là ruột phích nước nóng, nhưng nhà họ Chu bao giờ dùng, chỉ dùng hộp cơm nhôm để đựng.

Mẹ Chu từng ruột phích nước nóng nếu tiếp xúc với mùi tanh của cá sẽ dễ nổ, bà thử qua hai nên đó dám dùng nữa.

Giang Hạ mới ruột phích nước nóng tiếp xúc với mùi tanh của cá dễ gây nổ.

Dễ nổ chỉ là xác suất nhất định sẽ nổ, chắc nổ thật, nhưng cô đoán Diệp Nhàn dám đựng nước sôi, lỡ như bỏng gây vết thương ngoài da thì là chuyện lớn, cho nên cô chắc chắn sẽ pha thêm nước ấm .

Mà ruột phích nước nóng nóng lạnh đều cũng sẽ nổ.

Diệp Nhàn: "..."

Bọn họ quả nhiên rõ!

Ruột phích nước nóng tiếp xúc với mùi tanh của cá sẽ nổ, cô chỉ từng thấy ở ký túc xá, một bạn cùng phòng khi rửa thùng cơm giữ ấm thì đột nhiên nó phát nổ, mảnh thủy tinh rơi loảng xoảng đầy đất.

Không hề chút va chạm nào, tay bạn cùng phòng đó mới thò rửa thì nó liền nổ tung như .

Sau một bạn cùng phòng khác thùng cơm giữ ấm thể tiếp xúc với đồ tanh, dễ nổ, mà phần cơm của bạn học cá.

Người phụ nữ ăn mặc tinh tế về phía Diệp Nhàn: "Cô !"

Diệp Nhàn chạm hai ấm nước xong.

cũng chỉ là xác suất như thôi!

Nghe qua liền thấy căn cứ khoa học.

Nói chừng bạn cùng phòng chỉ là trùng hợp mà thôi.

Diệp Nhàn vẻ mặt cạn lời bước lên: "Đổ thì đổ! từng qua chuyện bao giờ! Nếu phích nước nổ, các cố ý nhắm , ở hội chợ sinh sự từ việc , thì xin !"

Người phụ nữ tinh tế cũng lạnh lùng : "Nếu ấm nước nổ, chứng tỏ bọn họ sinh sự vô cớ, rối loạn trật tự hội chợ, sẽ đuổi bọn họ ngoài!"

hỏi : "Ai lấy cái chậu tráng men đây? Để đựng nước?"

Cách đó xa một gian hàng của xưởng bán đồ tráng men, xưởng trưởng xưởng đó cũng tới xem náo nhiệt.

" lấy!" Ông lập tức sai chạy về lấy một cái chậu tráng men mang sang.

Diệp Nhàn kiên trì, vẻ như việc gì tới, xách một chiếc ấm nước khác mà cô từng chạm tay dính mùi cá miệng bình, dùng tay trái bật nút bình, đổ nước chậu tráng men.

thậm chí dám dùng lực quá mạnh, chỉ sợ luồng khí nóng ruột ấm nổ.

Rốt cuộc cái thứ ruột ấm cũng "tiểu thư" lắm, đôi khi va chạm nhẹ một cái liền nổ!

Mọi đều nghiêm túc Diệp Nhàn chậm rãi đổ nước chậu tráng men, nước bốc lên nghi ngút.

Dù cho Diệp Nhàn cố ý giảm tốc độ, nhưng cô cũng dám quá chậm, một ấm nước nhanh liền đổ xong.

Cũng hề nổ!

Trái tim đang treo lơ lửng của đều hạ xuống.

Người phụ nữ tinh tế nâng mí mắt về phía Giang Hạ cùng Chu Thừa Lỗi.

Giang Hạ: "Còn một cái ấm nước nữa."

Chu Thừa Lỗi: "Tiếp tục!"

Diệp Nhàn nắm c.h.ặ.t t.a.y cầm ấm nước, nhét nút bình trở , đó đặt ấm nước xuống, xách một cái ấm nước khác lên.

Ấm động tay động chân, hy vọng nổ!

Kết quả, cô mới xách ấm nước lên, liền thấy một tiếng trầm vang, đó nước rào rào từ đáy ấm chảy .

Làm ướt đẫm cả một quầy triển lãm!

Diệp Nhàn sợ ướt quần áo của , theo bản năng liền đưa ấm nước xa một chút, đó đều thấy tiếng mảnh thủy tinh va chạm trong bình.

"Nổ! Thật sự nổ !"

"Hóa là thật!"

" bảo mà, cái thùng cơm giữ ấm nhà tự nhiên nổ! Hóa là do đựng canh cá!"

Diệp Nhàn: "..."

Giang Hạ thoáng qua nước bốc lên từ ấm nước , cũng nhiều bằng ấm đầu tiên, chứng tỏ nước quá nóng.

Cô liền Diệp Nhàn sẽ đựng nước sôi già. Rốt cuộc nếu bỏng gây thương tích, sự tình điều tra lên, chắc chuyện ruột phích nước tiếp xúc mùi tanh dễ nổ.

Mà mấy cái ấm nước vốn dĩ đều đựng nước sôi sùng sục, cô pha thêm chút nước ấm , ruột phích nước nóng một lạnh một nóng thì xác suất tự nổ càng lớn hơn.

Thủy tinh đều xác suất tự nổ mà.

Kết quả thật sự nổ !

Diệp Nhàn quả thực dám dùng nước sôi để thực nghiệm, cô chỉ dạy dỗ Giang Hạ một chút, khiến cô đuổi khỏi hội chợ, chứ bỏng, hoặc liên lụy những khác, cho nên cô mới pha thêm chút nước ấm trong.

Kỳ thật cô cũng thể đảm bảo ruột phích nổ , chỉ là thử xem, ngờ nổ thật.

Diệp Nhàn vội vàng giả vờ vẻ mặt khó tin.

Chu Thừa Lỗi về phía phụ nữ tinh tế: "Nổ !"

Dương Thu Oánh: "..."

mù!

về phía Diệp Nhàn: "Đồng chí Diệp, việc cô giải thích thế nào? Thôi bỏ , tiên cô mau xin đồng chí Giang Hạ ."

Diệp Nhàn mới từ trong khiếp sợ hồn, vẻ mặt khó tin vô tội: " a! thật sự ruột phích nước nóng tiếp xúc mùi tanh sẽ nổ. ... Xin , chị Giang Hạ! May mắn là chị , nếu gây lớn . Xin , cảm ơn chị nhắc nhở , may mắn ai bỏng. Vừa sai, về nhất định sẽ học tập thật kiến thức về an !"

Nói xong, cô còn vô cùng thành khẩn cúi đầu Giang Hạ.

xin Giang Hạ xong, cúi đầu xong tiếp tục giải thích: "Trước đây từng giúp việc ở công ty thủy sản, đó vẫn luôn tới lui, thấy xưởng thực phẩm Chân Thành bên cạnh nhiều khách nước ngoài, liền tiến lên hỗ trợ phiên dịch. Bởi vì khách ăn thử, xưởng trưởng Lý và xưởng trưởng Phương bàn bạc dọn nửa gian hàng để pha mì gói cho bạn bè quốc tế ăn thử, thấy đều bận rộn nên mới chủ động lấy nước nóng hỗ trợ pha mì, ngờ suýt chút nữa gây họa lớn."

"Chị Giang Hạ, cảm ơn chị! Vừa sai, còn tưởng rằng chị nhắm ! Xin , xin chị!" Diệp Nhàn cúi đầu Giang Hạ một nữa.

Thái độ vô cùng thành khẩn, khiến cảm động, đều cảm thấy cô cố ý.

Diệp Nhàn cúi đầu, xin , quan trọng nhất là tổn thất gì xảy , ấm nước vẫn là nổ trong tay Diệp Nhàn, nếu Giang Hạ còn hùng hổ dọa truy cứu, đều sẽ cảm thấy Giang Hạ cố ý gây khó dễ.

Chu Thừa Lỗi để ý đến Diệp Nhàn, chỉ về phía phụ nữ : "Bà cũng xin !"

Dương Thu Oánh: "..."

Sống mấy chục năm nay, đầu tiên dám bắt bà xin !

sống mấy chục năm, cũng là co dãn , Dương Thu Oánh nghiêm trang : "Vừa hiểu lầm đồng chí Giang Hạ, thật sự xin ! Ý thức an của đồng chí Giang Hạ cao, đáng giá khen ngợi học tập. Ở hội chợ việc gì là nhỏ cả, ngoại trừ cố gắng giành đơn đặt hàng, cũng giống như đồng chí Giang Hạ luôn giữ vững ý thức an , phòng ngừa rắc rối khi nó xảy !"

Chu Thừa Lỗi: "Sau đó thì !"

Dương Thu Oánh: ???

Sau đó?

đều xin , còn thế nào nữa?

"Làm đúng thì khen ngợi khen thưởng, sai thì phê bình xử phạt! Vừa chúng cố ý nhắm khác, ở hội chợ sinh sự vô cớ, rối loạn trật tự, nếu ấm nước nổ thì sẽ đuổi vợ chồng ngoài. Sao bây giờ chỉ xin là xong? Bà khoan dung với , nghiêm khắc với khác, đối xử phân biệt, bao che cấp , cố ý nhắm khác như thì lãnh đạo kiểu gì? Thế về phục bà?"

Dương Thu Oánh: "..."

Cho nên bà tự nhận từ chức ?

Dương Thu Oánh c.ắ.n cắn răng hàm, lạnh lùng : "Đồng chí Diệp Nhàn, cô một chút ý thức an đều , rối loạn trật tự hội chợ, suýt chút nữa bỏng, ngày mai cô cần tới nữa! Ở khách sạn kiểm điểm học tập cho , nâng cao ý thức an , học xong hẵng qua đây!"

Sắc mặt Diệp Nhàn trắng bệch: "Vâng!"

Chu Thừa Lỗi mặt vô cảm: "Chỉ thế thôi ? Hội chợ việc nhỏ, nước sôi bỏng là chuyện thể lớn thể nhỏ, nhẹ thì để sẹo xí theo cả đời, nặng thì vết thương nhiễm trùng ảnh hưởng tính mạng! Chỉ là về học tập một chút?"

Diệp Nhàn: "..."

Vậy còn thế nào?

Anh chuyện ảnh hưởng lớn đến cô ! Đây chính là ảnh hưởng đến biểu hiện thực tập của cô .

Biểu hiện trong thời gian diễn hội chợ sẽ ảnh hưởng đến việc cô thi Bộ Ngoại giao trong tương lai.

Chẳng lẽ còn trả về trường, ghi vi phạm nặng ?

Chuyện lớn bao nhiêu chứ? Cho dù thật sự nổ trong tay Giang Hạ thì cũng sẽ thương !

xa như , chỉ là cho Giang Hạ thể tiếp tục phiên dịch ở hội chợ mà thôi.

Vợ chồng bọn họ đuổi tận g.i.ế.c tuyệt cô ?

Dương Thu Oánh nghiến răng: Chỉ thế còn hài lòng?

tên Chu Thừa Lỗi cũng từng qua!

Người quen quá nhiều, thưởng thức cũng quá nhiều.

Diệp Nhàn còn xứng để bà cứng đối cứng với Chu Thừa Lỗi.

Dương Thu Oánh: "Cô về trường học kiểm điểm bản cho , đến lúc đó bản kiểm điểm nộp cho nhà trường!"

Diệp Nhàn: "..."

Không chứ!

Phạm sai lầm lớn trong thời gian hội chợ, trả về trường học, đến lúc đó hồ sơ vết đen, cô còn thi Bộ Ngoại giao?

cũng từng thử dùng loại thùng cơm giữ ấm kiểu cũ để đựng thức ăn cá, đó ăn xong, lúc rửa bát, tay thò thì nó nổ tung.

Về nhà cho bà nội , bà bảo đựng cá, mùi tanh dễ nổ, cũng là thật . Lên mạng tìm kiếm một chút thế mà cũng hỏi vấn đề giống . Có ai từng qua ?

ở đây chỉ trích dẫn một chút, cứ xem như xem náo nhiệt nhé!

Chương 298: Nghe món giò heo hầm giấm từ giấm ngọt, chua ?

"Vâng ạ." Diệp Nhàn cúi đầu, mắt đỏ hoe, bộ dạng giống như chịu nỗi oan ức tày trời.

Nói thật hình phạt quả thực đủ nặng!

thấy đành lòng, rốt cuộc cũng gây thương tổn tổn thất gì, hơn nữa thấy cô nương uất ức như , hẳn là cũng cố ý, liền giúp đỡ vài câu.

Giang Hạ trực tiếp cạn lời : "Thật là thể hiểu nổi! Thế thấy uất ức ? Có gì đáng để uất ức? Dám dám chịu! Ngay từ đầu cũng thể xác định ấm nước nổ , tay cô chạm ruột phích , chỉ bảo cô mang ấm nước mà thôi. Ai ngờ cô cứ như mất hồn, sống c.h.ế.t chịu mang ấm nước , hai các còn vô duyên vô cớ bắt xin , như bắt nạt các ! mới là oan ức đây !"

Lời của Giang Hạ , trực tiếp đóng đinh việc Diệp Nhàn là cố ý, ngay cả Dương Thu Oánh cũng kéo xuống nước.

, nếu cố ý thì ngay từ đầu cô chịu mang ấm nước ? Cuối cùng ầm ĩ đến mức đòi xin ?

Chuyện to tát gì ? Xin cái gì?

Vốn dĩ mấy thấy Diệp Nhàn đáng thương, chút đồng cảm với cô liền đổi thái độ!

"Đáng đời!"

"Cái là cố ý !"

"Chậc, nha! Suýt chút nữa lừa!"

"Không cứ xin thành khẩn, bộ dáng qua uất ức bao nhiêu thì là thật sự uất ức, công đạo tự tại lòng , hình phạt một chút cũng nặng!"

...

"Mặc kệ các tin , cố ý! cũng chấp nhận hình phạt! sơ suất sai , cũng là sai! nguyện ý chấp nhận hình phạt." Nói xong Diệp Nhàn chạy vụt ngoài!

Lúc Diệp Nhàn chạy lau nước mắt, là thật sự đau lòng, giả vờ!

Dương Thu Oánh cũng chẳng nhận kết quả gì, để vớt vát chút mặt mũi, bà sầm mặt Phương Ái Viện: "Ở quầy triển lãm mà pha mì gói, các nghĩ cái gì ? Không việc gì gây chuyện! Không pha nữa! Làm bỏng thì các cũng đừng hòng tham gia triển lãm! Mau chóng dọn dẹp sạch sẽ! là lung tung rối loạn!"

Nói xong Dương Thu Oánh đen mặt, dẫm giày cao gót "cốc cốc cốc" bỏ .

Phương Ái Viện cũng đôi co với bà , đây là lãnh đạo bên phía Tuệ Thành, năm bà còn đến tham gia hội chợ, bà vội vàng gọi dọn dẹp.

Nhân vật chính !

Mấy xem náo nhiệt cũng giải tán, vội vàng việc của .

Vừa cũng quá nhiều vây đây, rốt cuộc các gian hàng đều ít khách nước ngoài, chỉ mấy thích hóng hớt rảnh rỗi mới qua đây mà thôi.

Bởi vì tuy rằng ở đây xảy chút tranh chấp nhỏ, nhưng cũng mấy khách nước ngoài đây xem náo nhiệt, chỉ từ xa thoáng qua thôi.

Khách nước ngoài đang ở đó, nhân viên công tác ở các gian hàng khác cũng thể rời , bởi những gian hàng ở khá xa thậm chí còn nơi xảy tranh chấp.

Sự việc giải quyết xong, Chu Thừa Lỗi hỏi Giang Hạ: "Đi ăn cơm ?"

Phương Ái Viện liền : "Hạ Hạ còn ăn cơm ? Vậy hai đứa mau !"

Cố Cảnh Hiên : "Hạ Hạ, là để tớ phía pha cho gói mì nhé? Vừa chẳng mì trộn ?"

Giang Hạ thích nhất ăn mì gói, lúc học vẫn thường mang mì gói cho cô.

Thời đại mì gói cũng là thứ , ai cảm thấy nó thiếu dinh dưỡng, còn là đồ chiên dầu, 5 hào một gói.

Chu Thừa Lỗi chướng mắt, cũng cảm thấy một gói mì sợi chiên dầu thì dinh dưỡng gì! Có thể bổ dưỡng bằng cá và thịt ?

"Không cần , bọn tớ ngoài tìm đồ ăn."

Cố Cảnh Hiên Chu Thừa Lỗi: "Hạ Hạ thích ăn mì tôm."

Chu Thừa Lỗi nhàn nhạt liếc một cái, tiếng "Hạ Hạ" thật chói tai!

"Mì gói là đồ ăn vặt, ai mà chẳng thích, cũng thích, nhưng mì gói thể bữa chính, bữa chính thể tạm bợ như thế."

Huống chi chắc Giang Hạ thích, mì gói trong nhà nhiều như , Giang Hạ pha một cũng ăn hết, ăn vài miếng liền chui hết bụng , mì gói còn đều là mấy chị em Chu Chu cầm ăn.

Cố Cảnh Hiên lời hai hàm ý của , thu hồi tầm mắt, về phía Giang Hạ.

Chu Thừa Lỗi cũng về phía Giang Hạ.

Giang Hạ: "..."

Cô khoác tay Chu Thừa Lỗi: "Món mì trộn là cháu định cho khách nước ngoài ăn thử, cháu cũng thói quen ăn mì gói bữa chính. Cháu và chồng còn hẹn Giang Đông với cùng ăn cơm nữa! Vậy chúng cháu ăn cơm nhé! Dì Phương, bạn học Cố, ăn ? Có cần cháu mua cơm mang về cho ?"

Phương Ái Viện : "Không cần , bọn dì ăn , hai đứa mau ! Đừng để đói, cho dày."

Ánh sáng trong mắt Cố Cảnh Hiên tối sầm , nhưng vẫn , ngữ khí ôn nhu: "Vậy mau ăn cơm , đừng để đói..."

Vốn định "Cậu sợ nhất là đói bụng", rốt cuộc .

Anh là chồng cô.

Còn là bạn học Cố.

Trước Hạ Hạ bao giờ gọi như .

Hiện tại, Hạ Hạ cũng đang phân rõ giới hạn với .

"Được, lát nữa cháu ." Giang Hạ đáp một tiếng cùng Chu Thừa Lỗi rời .

Chu Thừa Lỗi duỗi tay nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, một chút cũng lát nữa cô .

Giang Hạ tùy ý để dắt .

Khu triển lãm xưởng thực phẩm ở tầng 4, hai từ cầu thang bộ thoát hiểm xuống.

Cầu thang , Giang Hạ nào đó im lìm xuống phía , dừng bước chân, cố ý hít hít mũi: "Anh ngửi thấy một mùi chua ?"

Chu Thừa Lỗi thấy cô dừng cũng dừng theo, đầu cô, cũng hít hít mũi, ngửi thấy gì, tưởng cô ăn món gì chua chua: "Không ngửi thấy, em ngửi thấy mùi chua gì? Là ăn đồ chua ?"

Giang Hạ vươn ngón trỏ bịt mũi: "Mùi giấm chua! Nồng quá, ngửi thấy ?"

Chu Thừa Lỗi hít hít cái mũi: "Không !"

Bất quá món giò heo hầm giấm của Tuệ Thành nổi tiếng, chẳng lẽ đang ăn?

Món giò heo hầm giấm đó phụ nữ ăn , da bổ máu, Chu Thừa Lỗi liền kéo cô nhấc chân lên: "Không mùi giò heo hầm giấm , chúng xem ai đang ăn, hỏi xem mua ở , mua cho em ăn cho bổ."

Giang Hạ suýt chút nữa bật , còn giò heo hầm giấm nữa chứ!

Thật sự là quá chính xác!

Cái "móng heo lớn" cả nồng nặc mùi giấm, giò heo hầm giấm thì là gì?

Giang Hạ ngăn : "Không cần hỏi, em !"

Chu Thừa Lỗi liền cô: "Mua ở ?"

Giang Hạ cao hơn hai bậc thang, hai giờ phút chiều cao ngang , tầm mắt ngang bằng, cô duỗi tay ôm cổ .

Chu Thừa Lỗi theo bản năng liền đỡ lấy eo cô để che chở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-lam-giau-o-thap-nien-80/chuong-296-dung-chuyen-be-xe-ra-to-302.html.]

Giang Hạ ghé sát , ngửi ngửi: "Ở đó!"

Chu Thừa Lỗi vẻ giảo hoạt trong mắt cô, lúc mới hiểu cô đang trêu chọc !

Giang Hạ nhẹ nhàng mổ lên môi một cái, mi mắt cong cong, : "Đã xác nhận qua mùi vị, đích thị là món giò heo hầm giấm thể nghi ngờ! Chua c.h.ế.t !"

Cánh tay Chu Thừa Lỗi căng thẳng, siết cô lòng, ấn gáy cô xuống, khẽ c.ắ.n lên môi cô.

Giang Hạ như , bảo thích cho ?

Ừ, chính là giò heo hầm giấm!

Nếu giò heo hầm giấm lợi cho sức khỏe thể xác và tinh thần, thì nếm thử nhiều một chút.

Cách hai bậc thang, còn chênh lệch chiều cao, cần lo lắng Giang Hạ mỏi cổ, Chu Thừa Lỗi liền chút quên .

Mãi cho đến khi lối thoát hiểm phía truyền đến tiếng , mới buông cô .

Giang Hạ sợ tới mức kéo Chu Thừa Lỗi định chạy xuống .

Cũng ai xuống, Chu Thừa Lỗi vững như Thái Sơn kéo cô : "Không ai , đừng hoảng!"

Giang Hạ đầu trừng một cái.

Trong mắt Giang Hạ đều là nước, mặt hoa da phấn, đôi môi đào đỏ bừng như tô son, dáng vẻ cực kỳ xinh .

Chu Thừa Lỗi giơ tay nhẹ nhàng giúp cô vén lọn tóc trán, nâng mặt cô lên, ngón tay cái nhẹ nhàng lau lau khóe mắt cô: "Chờ một chút hẵng xuống."

Giọng khàn khàn, phá lệ thuần hậu mê .

Anh nghĩ hai bọn họ đều thích hợp để ngoài lúc .

Cô quá , khác thấy.

Hiện tại cũng cần yên lặng một chút.

Chu Thừa Lỗi liền ôm cô trong lòng n.g.ự.c để tĩnh tâm .

Giang Hạ liền lặng lẽ dựa bờ vai rộng lớn của , chờ đợi.

Một lúc , Chu Thừa Lỗi giơ tay sờ sờ đầu cô: "Nghe món giò heo hầm giấm từ giấm ngọt, chua ."

Chương 299: Giang Đông thật lợi hại

"Ha ha..."

Giang Hạ trực tiếp ngặt nghẽo trong lòng "Giò heo hầm giấm"!

Chu Thừa Lỗi bất đắc dĩ ôm cô, giúp cô vỗ lưng.

Có gì buồn đến thế ? Cười đến đau cả bụng.

Anh thật mà.

Anh ghen, nhưng chua.

Tự ghen với chính , để mùi chua tỏa ngoài.

"Đừng nữa."

"Được, , thôi! Chúng ăn giò heo hầm giấm." Giang Hạ ôm bụng, xuống .

Không còn cách nào khác, đến đau cả bụng.

Chu Thừa Lỗi đỡ cô, Giang Hạ còn giày cao gót, sợ cô ngã: "Có nghỉ một chút hãy ?"

"Không cần !"

Đều tại , tự nhiên cái gì mà giò heo hầm giấm từ giấm ngọt, chua chứ!

Cười c.h.ế.t cô mất!

"Vậy để cõng em?" Đứng cả buổi sáng, chắc cô cũng mệt .

"Nhỡ thì ?"

"Có thì thả em xuống."

"Được!"

Vì thế Chu Thừa Lỗi cõng cô từng bậc từng bậc xuống , cực chậm.

Đã xác nhận, bát giò heo hầm giấm quả thực là ngọt, chua.

Tầng một.

Diệp Nhàn đỏ mắt chạy xuống , ngang qua gian hàng của Giang Đông, cô dừng một chút trừng mắt một cái, đó quệt mắt chạy .

Cái liếc mắt phảng phất như muôn vàn uất ức chỗ kể lể.

Giang Đông đang giảng giải về máy hút chân cho một nhóm khách nước ngoài, đột nhiên chạm ánh mắt đầy uất ức của Diệp Nhàn.

Cậu: ??

Không chứ? Thế là ý gì?

sẽ đ.á.n.h chị , đó chị đ.á.n.h đấy chứ?

Giang Đông chút lo lắng cho Giang Hạ, nhưng nghĩ đến rể qua đây, chính là tìm chị , liền an tâm!

Chị chắc là chịu thiệt!

Sau đó cũng thời gian quan tâm đến Diệp Nhàn, tiếp tục giải thích với khách nước ngoài.

Giang Đông là một đứa trẻ đem tinh thần trách nhiệm khắc sâu trong não, suy nghĩ một đường thẳng đến cùng.

Trong lòng phạm vi trách nhiệm của riêng , trong phạm vi trách nhiệm của , sẽ dốc hết tâm can chịu trách nhiệm đến cùng.

Diệp Nhàn tự bước khỏi phạm vi trách nhiệm của , thuộc quyền quản lý của nữa.

Hơn nữa chuyện Diệp Nhàn đ.á.n.h chị , rể lên tiếng, bố đây gọi điện thoại cũng ám chỉ Diệp Nhàn thích hợp với nhà bọn họ, hiện tại gạt cô khỏi phạm vi trách nhiệm.

Trước là quốc gia, là gia đình, mới đến cá nhân —— đây là nguyên tắc , trách nhiệm mà bố Giang khắc sâu xương tủy từ nhỏ.

Cho nên hiện tại Giang Đông trọng trách lớn hơn —— cần sức tiếp thị cái máy hút chân , kiếm ngoại tệ về cho đất nước!

Nhiều khách nước ngoài ở đây như ! Đâu rảnh mà nghĩ chuyện khác? Cơm còn thời gian ăn đây !

Những bạn quốc tế một câu một câu liền thu hút bộ sự chú ý của Giang Đông.

Diệp Nhàn chạy một đoạn, đầu thoáng qua, thấy Giang Đông đang nghiêm túc giảng giải cách thao tác máy móc cho bạn bè quốc tế, giống như việc gì xảy !

Nếu là , thấy cô chịu uất ức, sớm đuổi theo, cho dù rảnh đuổi theo, cũng sẽ lo lắng, sẽ dùng ánh mắt dõi theo cô .

Hiện tại thế mà phản ứng gì?

Trong lòng Diệp Nhàn dâng lên cảm giác nguy cơ sâu sắc, quả nhiên nên nhất thời xúc động đ.á.n.h Giang Hạ.

Diệp Nhàn Giang Đông thêm một lát, thấy thật sự qua nữa, mới trở phòng nghỉ.

Dương Mẫn và Chu Tình Tình đang ăn cơm, hai vặn đang thảo luận về Giang Đông.

Dương Mẫn: "Thật ngờ Giang Đông lợi hại như , một buổi sáng bán gần 3000 cái."

hỏi: "Cái máy hút chân gì đó tác dụng gì? Tại nhiều khách nước ngoài mua thế?"

Dương Mẫn: "Nghe là dùng để đóng gói thực phẩm, hình như thể dùng để đựng các loại hạt, bánh quy, sẽ ẩm mốc, cũng rò rỉ nước gì đó. cũng rõ lắm, từng ai qua, đều là mấy đàn khoa cơ khí trường , ngay cả bọn họ cũng bảo Giang Đông lợi hại."

Chu Tình Tình: "Giang Đông đúng là giỏi, còn một dây chuyền sản xuất túi niêm phong nữa, cũng là ! Cậu mới là sinh viên năm hai thôi đấy!"

" , dây chuyền sản xuất cũng nhiều mua!"

Diệp Nhàn rốt cuộc nhịn cắt ngang hai : "Các đang cái gì ?"

Dương Mẫn thấy mắt Diệp Nhàn đỏ hoe liền hỏi: "Cậu thế? Khóc ?"

"Không việc gì, xảy chút hiểu lầm với chị gái của Giang Đông thôi."

Dương Mẫn liền chút tức giận: "Chị đ.á.n.h ?"

Chu Tình Tình gì, chỉ Diệp Nhàn.

"Không , là tớ hiểu lầm chị , liên quan đến chị ." Diệp Nhàn lắc đầu, bộ dạng như oan ức nhưng , cô đ.á.n.h trống lảng: "Vừa các Giang Đông cái gì cơ? Giang Đông máy móc gì?"

Dương Mẫn kích động : "Tớ cũng mới thôi, hóa Giang Đông lợi hại như , nghiên cứu một cái máy hút chân gì đó, một buổi sáng bán hơn hai nghìn cái! Nghe nhiều khách nước ngoài, Hoa Kiều, thương nhân Hong Kong, Đài Loan đều tranh đặt đơn. Nghe máy đó tiện lợi hơn máy hút chân của nước ngoài, thực dụng hơn nhiều! Hơn nữa thể tích cũng nhỏ hơn của nước ngoài... còn cái gì mà thể tạo cơ hội kinh doanh vô hạn."

Chu Tình Tình Diệp Nhàn: "Bọn tớ còn đó là Giang Đông hợp tác với xưởng cơ khí để sản xuất, Giang Đông góp vốn bằng kỹ thuật, kiếm tiền thể lấy hai phần hoa hồng. Vốn dĩ xưởng cơ khí định dùng 50 vạn để mua đứt kỹ thuật của Giang Đông, nhưng Giang Đông đồng ý, góp vốn bằng kỹ thuật, chỉ lấy chia hoa hồng."

Diệp Nhàn: "..."

50 vạn?!!!

500 đồng cô cảm thấy nhiều !

50 vạn là khái niệm gì chứ?

Dương Mẫn gật đầu: "Sư còn Giang Đông quá thông minh, còn đăng ký độc quyền, cả trong nước và quốc tế đều đăng ký. Cục sở hữu trí tuệ quốc gia mới thành lập lâu, đăng ký ."

"Độc quyền là cái gì?" Diệp Nhàn từng qua.

Dương Lợi: "Tớ cũng hiểu lắm, sư bảo đăng ký độc quyền thì kỹ thuật phát minh sẽ bảo hộ, về khác dùng, nếu dùng kỹ thuật của thì đưa tiền mua đại loại thế. Anh bảo kỹ thuật độc quyền chính là con gà mái đẻ trứng vàng! Dù cũng bảo Giang Đông sắp phát tài ! Có phần trăm hoa hồng, độc quyền, về cần gì cũng tiền thu . Cậu nghĩ mà xem! Máy móc một buổi sáng bán hơn hai nghìn cái, là sắp phát tài ?"

Đầu tim Diệp Nhàn run rẩy: Hơn hai nghìn cái, hai phần hoa hồng, thế thì Giang Đông thể nhận bao nhiêu tiền?

"Một cái máy bán bao nhiêu tiền?"

Nội tâm Diệp Nhàn kích động đến mức tên cái máy gọi là gì cũng nhớ nổi.

Dương Mẫn: "Hình như là một nghìn đô la thì , dù một buổi sáng doanh cũng hơn 220 vạn, cực kỳ lợi hại! So với mấy xưởng máy móc lớn cũng kém cạnh !"

Chu Tình Tình Diệp Nhàn: "Hai trăm nhiều vạn chỉ là doanh bán hàng, lợi nhuận ròng, nhưng sư bảo lợi nhuận chắc chắn thấp, Giang Đông hẳn là thể kiếm ít."

Diệp Nhàn nhịn liền .

Dương Mẫn: "Giang Đông còn nghiên cứu dây chuyền sản xuất túi đóng gói gì đó nữa! Tuy rằng dây chuyền bán chạy bằng máy hút chân , hình như chỉ bán hơn hai mươi cái. thế cũng lợi hại , hơn nữa dây chuyền bán khá đắt, tận 5000 đô la Mỹ một dây chuyền đấy! Cũng nhiều mua như ! Tiểu Nhàn, Giang Đông đúng là quá lợi hại!"

Diệp Nhàn gật đầu: "Anh lợi hại."

Chu Tình Tình: "Đáng tiếc chia tay với Giang Đông , nếu thì mấy! ?"

"..."

Lời trong nháy mắt kéo Diệp Nhàn trở về thực tại!

!

Đáng tiếc cô chia tay với Giang Đông!

Nếu thì mấy!

Hiện tại chia tay , tiền của Giang Đông chẳng liên quan gì đến cô nữa!

Nếu cô Giang Đông cả ngày ở trong phòng thí nghiệm nghiên cứu thứ đồ đáng giá như , thì cho dù bố Giang xảy chuyện, cô cũng sẽ chia tay.

Thật sự hối hận c.h.ế.t mất!

Chương 300: Tiền đồ vô lượng

Giang Hạ cùng Chu Thừa Lỗi xuống tầng, ngoài tìm đồ ăn, cũng lúc ngang qua gian hàng của Giang Đông.

Giang Hạ thấy Giang Đông đang bận, liền gọi một tiếng, thuận tiện hỏi: "Ăn cơm ? Có cần chị mua cơm mang về cho ?"

Giang Đông thấy Giang Hạ, cẩn thận đ.á.n.h giá mặt cô một chút, hồng nhuận nhưng vết tay, mới thở phào nhẹ nhõm.

Giang Hạ ánh mắt của Giang Đông đến mức chột , cái tên "giò heo hầm giấm" Chu Thừa Lỗi để dấu vết gì mặt cô ?

Chẳng lẽ môi còn sưng?

Giang Hạ mặt : "Nếu em ăn thì bọn chị ăn đây."

Nói xong vội vàng kéo Chu Thừa Lỗi chạy .

Giang Đông: "..."

Cậu ăn bao giờ?

Quả nhiên, giận cá c.h.é.m thớt vì Diệp Nhàn!

Giang Đông hô to: "Chị, em cơm đùi ngỗng , hộp cơm ở chỗ !"

Chu Thừa Lỗi liền đầu lấy hộp cơm.

Giang Đông: "Anh rể, chị Tiểu Nghiên ăn cơm , hỏi thử xem, tiện thể đưa chị ăn cơm cùng luôn !"

Chu Thừa Lỗi chẳng thèm để ý đến , trực tiếp đầu bỏ .

Giang Đông thấy Chu Thừa Lỗi đáp liền gọi Giang Hạ: "Chị, chị nhớ gọi chị Tiểu Nghiên ăn cơm nhé."

Giang Đông thấy Trương Phức Nghiên cả buổi sáng chạy ngược chạy xuôi tầng tầng , gót chân đều ma sát đến trầy da, cũng ăn cơm .

Giang Hạ đáp một câu: "Chị ăn , lúc chị tìm chị thì một bạn nam giúp chị lấy cơm ."

Giang Đông: "..."

Có bạn học nam lấy cơm cho chị ?

Bạn học nam nào cơ?

chị Tiểu Nghiên thích ?

Cậu quen ?

Lòng hiếu kỳ của Giang Đông trỗi dậy.

Giang Hạ cùng Chu Thừa Lỗi khỏi khu triển lãm, tìm một nhà hàng gần đó.

Hai mới , Giang Hạ liền thấy Giang và Bành Ngọc Hoa đang trò chuyện vui vẻ trong phòng bao.

Giang Hạ vội kéo Chu Thừa Lỗi ý bảo đổi chỗ, rốt cuộc cô mới buổi trưa hẹn, từ chối lời mời của Bành Ngọc Hoa.

Chu Thừa Lỗi cũng thấy Giang, tuy rằng hiểu tại Giang Hạ trốn, nhưng vẫn theo cô ngoài.

Trong phòng bao.

Bành Ngọc Hoa đang hết lời khen ngợi Giang Hạ: "Nói xem bà dạy con kiểu gì ? Sao thể dạy dỗ Tiểu Hạ ưu tú đến thế? Hôm nay Tiểu Hạ thực sự mở rộng tầm mắt!"

Mẹ Giang xong ngạc nhiên một chút, Bành Ngọc Hoa bà hiểu rõ, ít khi ca ngợi ai, yêu cầu đối với khác cực kỳ nghiêm khắc! Người bình thường đều lọt mắt bà .

rõ nguyên do: "Hạ Hạ ?"

"Bà đoán xem Tiểu Hạ hôm nay trong một buổi sáng, đúng, là hai tiếng đồng hồ, đoán xem trong hai tiếng con bé giúp xưởng dệt giành bao nhiêu đơn đặt hàng?"

Mẹ Giang bộ dáng hưng phấn của bà liền đoán: "50 vạn?"

Bành Ngọc Hoa tủm tỉm bà: "Không đúng! Quá ít!"

"100 vạn?" Không thể nào chứ?

Bành Ngọc Hoa liền bà đoán , : "Là 350 vạn! tính sơ qua 350 vạn , còn một ít lẻ tính, phỏng chừng 380 vạn. Tiểu Hạ, chỉ một buổi sáng mà suýt chút nữa giúp thành chỉ tiêu nhiệm vụ !"

Mẹ Giang: "..."

350 vạn?

Sao thể?

Xưởng may của bà cả buổi sáng mới chốt ba vạn tệ, bán chủ yếu là áo lông và áo da.

Áo lông và áo da đơn giá vốn dĩ cao, cách khác là bán bao nhiêu chiếc.

Giang Hạ một buổi sáng giúp xưởng dệt lấy 350 vạn tiền đơn hàng?

Con bé bán kiểu gì ?

Bất quá con gái thể giỏi giang như , Giang cũng vui mừng.

khiêm tốn một câu: "Cũng là do vải vóc của xưởng các bà , nếu thể bán nhiều như ? Hàng năm đơn hàng xuất khẩu của xưởng dệt các bà cũng ít mà."

Lời của Giang cũng sai, tham gia hội chợ , nhiệm vụ mục tiêu của xưởng dệt là 500 vạn đô la, xưởng may của Giang chỉ 50 vạn, hơn nữa hội chợ nếu thành nhiệm vụ, năm cũng cần tới tham gia nữa, nhường gian hàng cho các xưởng thực lực hơn.

Bởi vì hiện tại gian hàng ở hội chợ chỉ hơn 6000, thể là một vị trí khó cầu.

Xưởng may của Giang ba bốn năm nay gần như năm nào cũng thành nhiệm vụ, nếu nể mặt ông Giang, phỏng chừng bên Bộ Thương mại sẽ cho xưởng may của bọn họ tham gia.

Lại nếu lấy đơn đặt hàng nào hồn, Giang khóa cũng chẳng còn mặt mũi nào mà tham gia.

Bành Ngọc Hoa lắc đầu: "Lời thể như , sáng nay trực ban cả ngày, đến khô cả nước miếng mới chốt mấy vạn, Tiểu Hạ một đơn còn nhiều hơn cả buổi sáng của ! Bà Tiểu Hạ lợi hại thế nào , trình độ ngoại ngữ lưu loát quả thực cứ như nước ngoài !"

Mẹ Giang : "Đều là bố nó dạy, nó cũng chỉ ngoại ngữ tàm tạm thôi, ngày thường học cái gì cũng lười biếng, tiểu thư đến mức chịu , bố nó chiều hư ."

"Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử! Bà cũng cần quá khiêm tốn, Tiểu Hạ cần mẫn lắm, vốn dĩ con bé chỉ phiên dịch, cũng nhất định quen thuộc các loại vải, phiên dịch là ! con bé cứ khăng khăng học thuộc làu làu tất cả các loại vải, bộ quá trình, hơn 100 mẫu vải, nó đều nhớ kỹ hết! còn thuê một phiên dịch khác, đứa bé vốn cũng cảm thấy tồi, phiên dịch , nhưng quen thuộc vải vóc, bộ quá trình đều dựa và công nhân trong xưởng giải thích, cả buổi sáng, cổ họng đều bốc hỏa..."

"Cho nên mới khâm phục Tiểu Hạ, cảm tạ Hạ Hạ thật ! Vốn dĩ buổi trưa định mời bà và con bé cùng ăn cơm, nhưng con bé hẹn ."

"Cái thật sự cần, cần khách sáo như ."

"Không khách sáo, thế nào cũng cảm tạ Tiểu Hạ cho t.ử tế, còn con bé tiếp tục giúp nữa! Tiểu Hạ phỏng chừng là hẹn với ông Hà, thấy con bé chuyện với ông Hà. Thân phận của ông Hà bà cũng đấy, nếu Tiểu Hạ ông thưởng thức, chừng thể Bắc Kinh việc."

Bành Ngọc Hoa cảm thấy đây là chuyện , liền kể cho Giang , để bà vui vẻ một chút!

trong lòng Giang trầm xuống: "Ông Hà chuyện với Hạ Hạ?"

". Ông Hà nổi tiếng là yêu tài, Tiểu Hạ tiền đồ vô lượng." Bành Ngọc Hoa cũng phát hiện sự bất của Giang, chỉ cho rằng Giang quá mức kinh hỉ.

Rốt cuộc con nhà nếu thể Bắc Kinh việc ở các bộ ngành, cũng coi như là tiền đồ vô lượng.

Tiếp theo đó Giang đều tâm tình trò chuyện với bà , cơm cũng ăn xong , Giang cảm giác chút đau dày, tức đến đau!

Bà tìm một cái cớ, vội vàng rời .

Giang Hạ cùng Chu Thừa Lỗi rời khỏi nhà hàng chỗ Giang , đến một nhà hàng xa hơn một chút.

Nhà hàng món giò heo hầm giấm, nhưng móng heo kho Bạch Vân, Chu Thừa Lỗi liền gọi một phần.

Móng heo kho Bạch Vân mềm mại, miệng là tan như móng heo kho tàu, mà chua ngọt ngon miệng, chút dai giòn, đưa cơm, Giang Hạ ăn ngon lành.

Cơm nước xong, đóng gói cho Giang Đông hai phần thức ăn, bao gồm một cái đùi ngỗng liền về hội chợ.

Hai tiên đưa đồ ăn cho Giang Đông, đó Giang Hạ : "Em tự xưởng thực phẩm là , về bên khu triển lãm máy móc !"

Lúc ăn cơm, Chu Thừa Lỗi mới cho cô , phiên dịch cho xưởng máy móc, xưởng ô tô, xưởng máy kéo, còn thỏa thuận trích phần trăm hoa hồng giống như xưởng đóng tàu.

Cho nên Giang Hạ đuổi về bên khu triển lãm máy móc.

Chu Thừa Lỗi quá Giang Hạ gian hàng xưởng thực phẩm, nhưng cũng sẽ cấm cản cô , liền : "Anh một cách thể một mũi tên trúng ba đích."

Chương 301: Giang Hạ mới lợi hại

Giang Hạ : "Một mũi tên trúng ba đích gì cơ?"

Chu Thừa Lỗi liền : "Anh và Giang Đông sẽ khiêng một cái máy hút chân sang bên xưởng nhựa, xưởng thực phẩm lấy một ít thực phẩm..."

Giang Hạ lập tức hiểu : "Em hiểu , cứ theo lời , và Giang Đông khiêng một cái máy hút chân qua xưởng nhựa nhé."

Tại đem túi nilon của xưởng nhựa và thực phẩm của xưởng thực phẩm sang bên chỗ Giang Đông? Như tiện hơn ?

Bởi vì khách hàng đến khu triển lãm máy móc đều là khách hàng định hướng, cách khác bọn họ đều là đặt mua máy móc thiết .

khách hàng đến xưởng nhựa khả năng là kinh doanh thực phẩm, cũng khả năng là kinh doanh mặt hàng khác, rốt cuộc nhiều ngành sản xuất đều cần túi nilon.

Nếu gặp khách hàng kinh doanh thực phẩm, chẳng thuận tiện giới thiệu luôn thực phẩm ?

kinh doanh thực phẩm cần túi nilon, thì cũng sẽ cần một cái máy hút chân , chẳng là một mũi tên trúng ba đích?

Một cái máy hút chân một nghìn đô la thể giúp thực phẩm của xưởng nhà bán lâu hơn, bán xa hơn, ăn nào nỡ đầu tư.

Giang Hạ kỳ thật vốn dĩ cũng nghĩ đến chuyện khi mua thực phẩm thì thuận tiện tiếp thị luôn túi nhựa đóng gói và máy hút chân , nhưng cô nghĩ tới chuyện mang đồ sang xưởng nhựa, thật mang sang gian hàng xưởng thực phẩm càng hơn!

Bất quá Giang Hạ cũng ai đó lòng hẹp hòi.

Đuôi lông mày Chu Thừa Lỗi nhướng lên: "Ừ."

Giang Hạ: "Cũng thuận tiện khiêng một cái sang xưởng thực phẩm, em xưởng thực phẩm..."

Đuôi lông mày Chu Thừa Lỗi xụ xuống: "... Được."

Giang Hạ chỉ cảm thấy buồn , còn cái gì mà giò heo hầm giấm từ giấm ngọt, chua chứ!

Giấm trong thiên hạ đều chua, chua là lừa !

Giang Hạ trừng mắt một cái: "Em tìm dì Phương để cùng xưởng trưởng Phùng thương lượng một chút xem thế nào hợp tác đôi bên cùng lợi."

Trong mắt Chu Thừa Lỗi nhiễm ý : "Được! Bảo xưởng trưởng xưởng máy móc Bắc Kinh cũng qua đó luôn."

Hai vợ chồng bàn bạc xong xuôi liền phân công hợp tác.

Giang Hạ trở xưởng thực phẩm, Cố Cảnh Hiên thấy bóng dáng Chu Thừa Lỗi, khóe miệng khẽ nhếch: "Hạ Hạ, ăn no ?"

Giang Hạ lễ phép mỉm gật đầu: "Ăn no ."

Sau đó cô cùng Phương Ái Viện thương lượng: "Dì Phương, cháu việc tìm dì thương lượng một chút..."

Tiếp theo sự giật dây và kiến nghị của Giang Hạ, ba vị xưởng trưởng nhanh liền đạt sự thống nhất, hỗ trợ lẫn tiếp thị sản phẩm của đối phương, đôi bên cùng lợi.

Xưởng trưởng Phùng là hào phóng, thậm chí quyết định mua một cái máy hút chân , tặng một nghìn cái túi đóng gói thực phẩm trong suốt loại một cân.

Giang Hạ : "Xưởng trưởng Phùng hào phóng, tầm xa trông rộng."

Giang Hạ từ đến nay đều tin rằng ăn mất mới , mua máy hút chân mua về để gì?

Đương nhiên là để đóng gói chân cho sản phẩm.

Nguyên liệu chính để đóng gói chân là túi đóng gói, hai thứ như hình với bóng, thể tách rời.

Thứ xưởng trưởng Phùng tặng là túi nilon, mà là thiệp mời gửi đến những khách hàng tiềm năng trong tương lai!

Giang Hạ hiến kế cho xưởng trưởng Phùng: "Xưởng trưởng Phùng, chú xem như , nếu khách đặt túi nilon đủ mười vạn đô la thì tặng một cái máy hút chân ? Còn về việc đặt bao nhiêu tiền thì tặng, tặng như thế nào mới lãi, chú thể tính toán , cháu chỉ lấy ví dụ thôi."

Xưởng trưởng Phùng vỗ đùi: "Vẫn là Tiểu Hạ ý tưởng! Cứ quyết định như ! Đặt hàng mười vạn đô la liền tặng một cái!"

Máy đóng gói và túi đóng gói chính là trời sinh một cặp! Đủ mười vạn tặng một cái tuyệt đối lỗ! Đến lúc đó khách hàng tiếp tục đặt túi đóng gói, chẳng là ngày càng nhiều khách quen ?

Xưởng trưởng Phùng cảm thấy Giang Hạ thật sự quá lợi hại!

Cô mới bao nhiêu tuổi chứ, liền sự quyết đoán như , đem xưởng trưởng của ba nhà máy tụ hợp cùng nghị sự, thậm chí thể thuyết phục bọn họ, cho bọn họ đều theo cô.

Cô nhóc suy tính đến các mặt lợi và hại của việc hợp tác! Hơn nữa còn nghĩ biện pháp giải quyết.

Ban đầu bọn họ định hỗ trợ miễn phí nhưng cô phủ quyết, nhất là chia cho đối phương một chút hoa hồng, như đôi bên mới dễ xảy mâu thuẫn, hơn nữa thể hợp tác lâu dài, mà chỉ là ở mỗi hội chợ .

Ông nghĩ đến chính lúc bằng tuổi Giang Hạ còn cái gì cũng đều hiểu !

Hiện nay cô chủ đạo một cuộc hợp tác.

Phương Ái Viện xong liền : "Vậy cũng tặng một thùng mì gói."

mì gói cũng bán , dựa máy hút chân tặng một ít ngoài, cũng coi như là bán .

Sự tình đều hiệp thương xong xuôi, Phương Ái Viện trở về sai đem một ít thực phẩm thích hợp đóng gói chân đưa sang xưởng nhựa.

Cố Cảnh Hiên định theo hỗ trợ, bà ngăn !

Giang Hạ cả, trực tiếp ở gian hàng xưởng nhựa, xưởng trưởng Phùng hỏi Giang Hạ: "Tiểu Hạ, năm nay cháu bao nhiêu tuổi ?"

"Tuổi mụ là 21 ạ."

Xưởng trưởng Phùng: "Hậu sinh khả úy a!"

Đứa con trai út của ông còn lớn hơn Giang Hạ hai tuổi.

con trai ông mỗi tháng chỉ gọi điện thoại về nhà kêu đủ tiền tiêu.

Nhìn xem Tiểu Hạ nhà , đều bắt đầu kiếm tiền, hơn nữa còn kiếm nhiều hơn cả ông đường đường là một xưởng trưởng.

Người so với thật sự thể so sánh !

"Tiểu Hạ, cháu kết hôn sớm thế? Chú đứa con trai lớn lên tuấn tú lịch sự, nếu cháu kết hôn..."

Gả cho con trai ông, con dâu ông thì mấy!

Chu Thừa Lỗi lúc cùng Giang Đông khiêng một cái máy hút chân tới: "..."

Anh chút để Giang Hạ ở chỗ !

Xưởng trưởng Phùng thấy ánh mắt lạnh băng của Chu Thừa Lỗi, sờ sờ cái đầu trọc lóc thông minh, : " chỉ là nhận Tiểu Hạ con gái nuôi thôi! Đồng chí Chu, đừng nghĩ nhiều nhé!"

Chu Thừa Lỗi lười phản ứng ông , ngay cả cái đầu bóng loáng đến mức thể gương soi của ông , cũng thể tưởng tượng dung mạo con trai ông thế nào .

Anh yên tâm!

Mọi việc đều an bài xong xuôi, ai về chỗ nấy.

Chu Thừa Lỗi trở về bán tàu, Giang Đông trở về tiếp tục bán máy hút chân , Giang Hạ ở xưởng nhựa bán máy hút chân , bán túi đóng gói, tiện thể bán luôn lạp xưởng, chân giò hun khói, mì gói của xưởng thực phẩm...

"Các bạn mến, qua xin đừng bỏ lỡ, mau đến xem chiếc máy thần kỳ của chúng , đây là sản phẩm của Đại học Q chúng ..."

Có lẽ câu "Đi qua xin đừng bỏ lỡ" Giang Hạ chút hiệu quả kịch tính, khách nước ngoài ngang qua đều nhịn dừng bước chân, tới xem.

Giang Hạ giảng giải, đem thịt hộp cắt lát bỏ túi đóng gói, đó dùng máy hút chân tiến hành hút chân , đóng gói niêm phong.

Người thực phẩm đều , đồ ăn chín cần đóng gói chân , tiệt trùng ở nhiệt độ cao mới thể tung thị trường, loại sản phẩm cần đóng gói thủ công, buồng chân hút chân , mỗi quá trình đều là thao tác gián đoạn, phi thường dễ dàng sản phẩm nhiễm khuẩn, đó biến chất.

chiếc máy cần trải qua buồng chân , trực tiếp thể hút chân , đóng bao, niêm phong, tốc độ còn nhanh, lập tức thành!

Hơn nữa máy móc thể tích còn lớn, tiện di chuyển, nếu trang cho nhà máy vài cái, thể bên cho sản phẩm túi, bên liền lập tức niêm phong.

Như sạch sẽ, tiện lợi và nhanh chóng hơn nhiều!

Người trong nghề lập tức hỏi : "Cái máy bao nhiêu tiền một chiếc?"

Giang Hạ lập tức đưa phương án ưu đãi: "Máy đóng gói chân của chúng là sản phẩm mới nghiên cứu phát minh, hiện tại ở hội chợ giá ưu đãi, giá gốc 1300 đô la một chiếc, trong thời gian hội chợ 1300 cần, 1200 cũng cần, chỉ cần 1100 một chiếc! Còn tặng..."

Chương 302: Xưởng trưởng Phùng vênh mặt lên tận trời

Giang Hạ lấy một xấp túi đóng gói thật dày: "Còn tặng một nghìn cái túi đóng gói loại một cân, gói là một trăm cái, tổng cộng tặng mười gói, hấp dẫn ? Vẫn hết..."

Giang Hạ một thùng mì gói:

"Còn tặng! Một thùng mì gói của xưởng thực phẩm Đông Thành chúng , một thùng 24 gói. Mì gói ăn ngon, thể mì nước, cũng thể mì trộn, bây giờ sẽ trộn một ít cho nếm thử."

Mì gói nhân viên công tác mang phía pha sẵn, mang đến quầy triển lãm.

Giang Hạ trộn mì, : "Một thùng mì 24 gói, một ngày một gói đủ ăn một tháng ? Không đủ! Không đủ, tặng thêm sáu gói! Đây là tự bỏ tiền túi tặng, cảm ơn nguyện ý dành thời gian quý báu dừng chuyện."

"Số sáu ở Trung Quốc chúng là một con vô cùng cát tường, ý nghĩa 'lục lục đại thuận' ( việc suôn sẻ), cũng ý nghĩa là '666' (giỏi quá), 666 là lấy đồng âm, chỉ sự trâu bò, hôm nay đem lục lục đại thuận tặng cho , chúc mỗi ngày đều lục lục đại thuận, khí thế ngút trời, vận may liên tục! Sáu gói mì tự bỏ tiền túi tặng, chỉ tặng sáu gói vẻ keo kiệt!"

"Để cảm ơn vượt biển xa xôi tới tham gia hội chợ, phó ước ngàn dặm , xưởng trưởng xưởng nhựa Hoành Phát của chúng cũng chuẩn món quà lớn hơn, phàm là đặt túi đóng gói ở xưởng nhựa chúng , doanh đạt đủ mười vạn đô la liền tặng một cái máy hút chân ."

"Hai mươi vạn thì tặng hai cái, cứ thế mà tính lên! Nói cách khác, các vị đặt túi đóng gói, chỉ cần đủ mười vạn đô la, đều cần tốn tiền mua máy mà vẫn sở hữu một chiếc máy đóng gói chân ! Bất quá lượng hạn, chỉ 50 cái, ai đến ! Ngoài , tự bỏ tiền túi tặng thêm một nghìn cái túi zip dải niêm phong loại , một thùng mì gói..."

Nếu Giang Hạ bán vải dựa sự dí dỏm, đem bề dày văn hóa năm nghìn năm của Trung Quốc dung nhập vải vóc, thì hiện tại chính là buôn bán theo văn hóa livestream hiện đại.

Giá cả hạ xuống, đó một đống đồ tặng kèm, đều cảm thấy hời.

Cho nên một vị khách vốn định đặt túi đóng gói mua máy hút chân , là thương nhân Đài Loan, lập tức : " đặt mười vạn đô la túi đóng gói, thật sự tặng một cái máy hút chân ?"

Giang Hạ trả lời: " ! Chính là tặng một cái máy hút chân như , còn tặng một nghìn cái túi đóng gói và một thùng mì ăn liền, vô cùng lợi! Chỉ trong thời gian hội chợ mới ưu đãi . Hơn nữa một nghìn cái túi đóng gói và một thùng mì chỉ hôm nay mới tặng thôi."

Lại hỏi: "Hiện tại đặt túi đóng gói, khi nào thể nhận hàng? Máy đóng gói chân và túi đóng gói giao hàng cùng ?"

"Túi đóng gói hiện tại liền thể nhận hàng, xưởng nhựa chúng hàng triệu hàng tồn kho, một trăm cái máy hút chân đầu tiên hiện tại liền hàng, một trăm cái đó xếp hàng chờ, ai chốt đơn , đó thể lấy máy sớm hơn."

Giang Hạ suy xét đến việc mười vạn đô la túi đóng gói kỳ thật nhiều, liền bổ sung một câu: "Mọi đặt túi đóng gói xong, cần sợ đặt quá nhiều! Để lâu , các vị thể bao nhiêu thì đến xưởng lấy bấy nhiêu hàng. Có thể cần lập tức đem mười vạn, hai mươi vạn tiền hàng về, dùng bao nhiêu lấy bấy nhiêu, cần bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Hơn nữa túi đóng gói của chúng nhiều quy cách, còn loại túi zip dải niêm phong nữa, vô cùng thực dụng, tặng một nghìn cái cho dùng thử,..."

Nghe Giang Hạ giới thiệu xong, nhiều khách nước ngoài đều sôi nổi chốt đơn.

Mười vạn đô la túi đóng gói quả thực nhiều, nhưng các kích cỡ túi đều lấy một ít, cũng còn .

Rốt cuộc mấy cái túi đều là đưa nước ngoài, một đặt nhiều mới lãi, nếu tiền vận chuyển còn chẳng bõ.

...

Cứ như bán hàng theo gói (combo), một trăm cái máy đóng gói chân sẵn đến một buổi chiều liền tặng hết sạch.

Rốt cuộc đối với nhà sản xuất thực phẩm mà , bao nhiêu cái máy đóng gói chân liền đại biểu cho tốc độ sản xuất và hiệu suất sản phẩm bấy nhiêu.

Tốc độ sản xuất sản phẩm càng nhanh, liền đại biểu tốc độ kiếm tiền càng nhanh.

Khách nước ngoài tới tham gia triển lãm phần lớn đều là những ăn lâu năm, kênh tiêu thụ riêng, sợ sản phẩm bán , chỉ ngại tốc độ sản xuất quá chậm, tốc độ kiếm tiền đủ nhanh.

Cho nên một vị khách nước ngoài giàu nứt đố đổ vách, chuyện ăn trải rộng khắp thế giới thậm chí một đặt cọc hai mươi cái máy hút chân .

Ở đây nhiều đều là kinh doanh thực phẩm, cũng sẽ mua dùm các sản phẩm khác.

Giang Hạ dùng mì gói mấy loại mì trộn hương vị khác cho ăn thử, mì trộn sốt cà chua, mì trộn tương hải sản, mì trộn thịt băm vân vân.

Bởi vì kiếp Giang Hạ thuê ở nhà hàng lớn, từng qua cả nhà ăn Trung Quốc lẫn bếp âu, đối với khẩu vị nước ngoài tương đối quen thuộc.

Những gói mì, chân giò hun khói, thịt hộp , trải qua cô xử lý đơn giản, ăn giống bình thường.

Cho nên mì gói của xưởng thực phẩm cũng giành đơn đặt hàng lên đến hàng trăm vạn.

Gia vị trộn mì, nước chấm thịt băm linh tinh của Giang Hạ phần lớn đều là mua ở hội chợ, cũng một ít là mua ở cửa hàng hữu nghị.

Việc mang đến mối ăn cho xưởng nước chấm, thể hiện đầy đủ tinh thần hợp tác cùng lợi.

Xưởng trưởng xưởng nước chấm từ miệng khách nước ngoài là do bên Giang Hạ giới thiệu qua, bèn tự dẫn tặng mấy thùng gia vị cùng nước chấm tới để tỏ lòng cảm ơn.

Xưởng trưởng xưởng nước chấm từng từng khách nước ngoài tranh chốt đơn, đều là mười vạn mười vạn một đơn, nhịn hâm mộ : "Xưởng nhựa các ông ăn thật đấy!"

Mua cái túi mà thôi, mấy ông khách ngoại quốc thế mà đều tay rộng rãi như ?

Mười vạn đô la tiền túi chắc chất đầy một gian nhà nhỉ?

Xưởng trưởng Phùng khiêm tốn xua tay: "Miễn miễn cưỡng cưỡng thôi! Một buổi chiều mới bán một nghìn vạn đô la mà thôi! So với xưởng đóng tàu và xưởng máy móc thì còn kém xa lắm!"

Xưởng trưởng Phùng sờ sờ đầu, cố ấn xuống cái đuôi nhỏ đang nhịn vểnh lên!

Bán cái túi mà bán hàng chục triệu, đây tuyệt đối là chuyện xưa nay từng !

Xưởng trưởng Phùng cảm thấy nghịch thiên !

Xưởng trưởng Phùng cảm thấy danh hiệu lao động tiên tiến, xí nghiệp tiên phong của hội chợ tuyệt đối thuộc về xưởng bọn họ thể nghi ngờ!

Xưởng trưởng xưởng nước chấm khóe miệng giật giật: Ông , một kẻ bán nhựa cư nhiên so bì với xưởng đóng tàu, xưởng máy móc? Sao ông bay lên trời luôn ?

Bất quá, chỉ bán túi nilon mà một buổi chiều bán một nghìn vạn đô la.

Xưởng trưởng xưởng nước chấm cảm thấy cái túi nilon rách nho nhỏ chỉ sợ còn đắt hơn cả tàu thủy, nếu thì dựa mà bán một nghìn vạn?

Ông bán gia vị bán cả ngày còn một nghìn vạn.

Không đúng, đừng một nghìn vạn, mười vạn còn chẳng !

Xưởng trưởng xưởng nước chấm quyết định ở , xem bí quyết thành công của .

Rất nhanh ông liền một chút manh mối.

Phỏng chừng đều là nhắm cái máy hút chân tặng , cho nên túi nilon mới thể bán hàng chục triệu.

Rốt cuộc đặt mười vạn đô la tiền hàng, là thể tặng một cái máy hút chân .

Hơn nữa mức tiêu hao túi của xưởng thực phẩm vẫn lớn, giống như xưởng nước chấm của bọn họ, các gói nước chấm cũng cần ít túi và chai lọ.

Được tặng một chiếc máy công nghệ cao trị giá cả nghìn tệ như , ai mà tranh đặt hàng?

Ông nhịn khen: "Ý tưởng liên kết tiêu thụ của ba xưởng các vị quả thực là quá khéo léo!"

Giang Hạ xong liền âm thầm đưa mắt hiệu cho xưởng trưởng Phùng.

 

Loading...