Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 335: Tiêu rồi, làm sao bây giờ?
Cập nhật lúc: 2025-12-02 23:24:42
Lượt xem: 42
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bắc Kinh.
Giang Đông cúp điện thoại.
Trương Phức Nghiên kinh ngạc hỏi: "Hạ Hạ m.a.n.g t.h.a.i ba đứa?"
Giang Đông vẫn còn vẻ mặt ngây dại: "Chắc thế! Anh bảo em xe đẩy trẻ em to một chút, đủ chỗ cho ba đứa nhóc!"
Cho nên sắp ba đứa cháu ngoại?
"Vậy chắc chắn là thật ! Trời ơi, thật sự là ba đứa! Hạ Hạ quá giỏi! Sao thể giỏi như chứ?!" Trương Phức Nghiên kích động túm lấy cánh tay Giang Đông!
"Cho nên, tớ sắp của ba đứa cháu !" Giang Đông Trương Phức Nghiên túm lấy tay, theo phản xạ ôm chầm lấy cô lòng.
Đây là phản ứng theo bản năng, nội tâm quá kích động. Trong lòng vẫn luôn áy náy, tự trách suýt chút nữa hại c.h.ế.t chị và cháu. Hiện tại may mắn chị , con cũng , nếu thực sự chuyện gì, mà là tận ba đứa cháu, đời cũng sống tiếp thế nào.
Trương Phức Nghiên: "......"
Trương Phức Nghiên cảm nhận đang ôm run lên nhè nhẹ. Cô vẫn luôn chờ tin tức cái t.h.a.i của Giang Hạ định. Vốn dĩ là tâm địa thiện lương, nên cảm giác áy náy trong lòng sẽ đặc biệt nặng nề. Nhìn ngày nào cũng chạy tới chăm sóc cô, cảm thấy do hại cô gãy chân, mặc cho cô sai bảo cái cái là .
Trương Phức Nghiên động đậy, Giang Đông ôm một lúc liền hồn!
Sau đó đầu óc "ong" một cái: Tiêu ! Làm bây giờ? Sao tự nhiên ôm ?
Giang Đông cảm nhận sự mềm mại ấm áp và mùi hương thơm ngát trong lòng, tay chân khỏi cứng đờ, tim đập thình thịch, càng đập càng nhanh, cảm giác như sắp nhảy khỏi lồng ngực!
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Giang Đông chút luống cuống, buông tay , nhưng nỡ. Tim đập nhanh quá, thực sự quá nhanh. Làm bây giờ? Cậu tiếp theo nên thế nào.
Giang Đông đầu tiên xuất hiện loại cảm giác , còn đợi hiểu rõ đây là tình huống gì, nên xử lý , Trương Phức Nghiên liền đẩy , vẻ thản nhiên : "Cái đó, muộn , mau về ký túc xá !"
"À." Trong khoảnh khắc đẩy , một cảm giác mất mát khó tả lan tràn từ trái tim khắp .
"Vậy mai tớ đến đưa bữa sáng cho ." Giang Đông nén xuống nỗi mất mát, bếp lấy hộp cơm.
Trương Phức Nghiên: "Mai cần , mai bà nội tớ rảnh, bà bảo qua chăm sóc tớ mấy ngày, nên cần qua đây nữa."
Giang Đông: "... Ờ, tớ về đây."
Càng mất mát hơn.
"Ừ, lúc về nhớ đóng cửa nhé."
Giang Đông bếp lấy hộp cơm, lững thững ngoài, chậm, trong lòng chờ mong điều gì đó. cho đến khi lên xe đạp, vẫn chờ gì cả.
Giang Đông đạp xe rời . Bóng dáng thiếu niên mảnh khảnh cô đơn, giống như chiếc lá vàng rơi khỏi cành cây đầu đông, một phiêu dạt con đường vắng vẻ.
Giang Đông đạp vài trăm mét, đột nhiên hai tay bóp phanh, hai chân dài đồng thời chống xuống đất!
Đứng ngẩn ngơ giữa đường một lúc lâu, đột nhiên đầu xe, đạp như bay . Giang Đông chìa khóa nhà Trương Phức Nghiên để tiện chăm sóc cô. Cậu vội vàng dựng xe, trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa.
Trương Phức Nghiên đang chống nạng, định về phòng tìm quần áo tắm, thấy , hỏi: "Sao thế? Quên đồ ?"
Giang Đông cô gật đầu: " , để quên một thứ quan trọng!"
Cuối cùng cũng nghĩ tại mất mát! Là để quên trái tim ở !
Trương Phức Nghiên liếc bàn : "Quên cái gì?"
"Tim."
Trương Phức Nghiên: ???
Giang Đông Trương Phức Nghiên, tim như nhảy lên tận cổ họng: "Chị Tiểu Nghiên, em để quên trái tim ở chỗ chị, chị đồng ý thu nhận nó ?"
......
Một giờ , Giang Đông giúp Trương Phức Nghiên giặt xong quần áo, hẹn ngày mai đưa bữa sáng cho cô, đưa cô học. Bóng dáng thiếu niên mảnh khảnh, thẳng tắp, tràn đầy sức sống.
Chỉ là khi khỏi cổng sân, Giang Đông trái, . Xe đạp ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-lam-giau-o-thap-nien-80/chuong-335-tieu-roi-lam-sao-bay-gio.html.]
Đệt! Thằng trộm xe nào thó mất xe đạp của !
Ba phút , Giang Đông xuất hiện mặt Trương Phức Nghiên: "Tiểu Nghiên, xe đạp của tớ trộm , cho tớ mượn xe dùng tạm nhé."
Trương Phức Nghiên trợn trắng mắt, "Gọi là chị Tiểu Nghiên!"
Giang Đông: "Chúng bằng tuổi, chị ruột tớ."
Khóe miệng Trương Phức Nghiên giật giật: "Lúc là ai sống c.h.ế.t đòi gọi là chị hả?"
Giang Đông: "Chắc là một thằng ngốc nào đó."
Trương Phức Nghiên: "......"
"Chìa khóa xe đạp ở ?" Giang Đông tâm trạng vui vẻ hỏi.
"Trên cửa tủ . Đây là chiếc xe đạp thứ hai mất nhỉ? Biết thừa xe đạp dễ trộm nhất mà còn dám khóa."
"Vừa nãy tim, nên quên mất."
Giang Đông thật lòng. Cậu từng trải qua cảm giác , nhưng mới nghĩ thông suốt, hiểu tại mất mát. Chính là trái tim bỏ nơi !
Trương Phức Nghiên: "......"
"Mau về ! Muộn ! Trong ký túc xá đồ quý giá đều khóa , cất giữ cẩn thận, nếu dễ trộm lắm, ?"
Giang Đông vẫn về, mất xe cũng cái , ít nhất cớ ở cùng chị Tiểu Nghiên lâu hơn một chút, nhưng hiện tại cũng hết cớ để nán , đành gật đầu: "Vậy tớ về đây, ngủ sớm nhé."
Giang Đông quyết định ngày mai mua một chiếc xe máy, như đưa Tiểu Nghiên học, cô cũng thoải mái hơn. Đợi nhận tiền chia lợi nhuận đủ thì mua một chiếc xe . Xe càng thoải mái hơn.
Tiền chia lợi nhuận hiện trong tay mua cho chị gái một căn tứ hợp viện. Trong điện thoại rể bảo để ý tứ hợp viện ở Bắc Kinh, rể định mua một căn, để chị đại học thì ở, thỉnh thoảng cũng sẽ đưa mấy đứa cháu đến ở.
Chị cần tiền của , cho nên Giang Đông quyết định mua một căn tứ hợp viện cho chị và cháu. Bản cũng mua một căn. Sau tám chín phần mười sẽ ở Bắc Kinh việc, kết hôn cũng cần nhà.
Ngày hôm , đợi mặt trời lên, nhiệt độ còn thấp như lúc sớm, Chu Thừa Lỗi mới chở Giang Hạ về thôn.
Mẹ Chu sáng sớm đẩy máy khâu sân, may quần áo trẻ con. Vải là do bà hôm qua trấn mua vải bông về.
Cha Chu đang bào gỗ trong sân, ông định tự tay cho cháu nội một chiếc giường cũi, một cái nôi, còn cả ngựa gỗ nữa.
Chu Thừa Lỗi đỡ Giang Hạ xuống xe máy, dắt xe sân, liền thấy đang may quần áo trẻ con, bố đang bào gỗ.
Hai ông bà thấy họ về, vội hỏi: "Về đấy ? Hôm qua khám bác sĩ ? Bác sĩ bảo ?"
Giang Hạ: "Bác sĩ bảo ạ, bố cần lo lắng."
Mẹ Chu: "Đại cát đại lợi!"
Giang Hạ: "Bố bào gỗ gì thế ạ?"
Cha Chu: "Bố cho cháu cái giường nhỏ."
Mẹ Chu: "Mẹ may cho cháu ít quần áo."
"Bố, giường cũi bố to một chút nhé, , may nhiều quần áo nhỏ một chút, tã lót cũng chuẩn nhiều , con sợ đủ." Chu Thừa Lỗi bê túi đồ to tướng phía xe xuống, đều là đồ tẩm bổ cha Giang gửi cho Giang Hạ.
Mẹ Chu: "Yên tâm, mua 5 mét vải, đủ may nhiều bộ, lúc cháu sinh là mùa hè, quần áo giặt nhanh khô lắm, may mấy bộ là đủ , may nhiều quần thêm chút."
Cha Chu cũng : "Bố giường 1 mét, đủ ngủ đến một tuổi."
"Bố theo lượng cho ba đứa trẻ mới ." Chu Thừa Lỗi xách thịt và rau treo đầu xe xuống, đó là đồ dậy sớm mua. Thôn họ ít bán thịt lợn, nên mua nhiều thịt lợn, thịt bò ở thành phố về, định ít thịt khô cho Giang Hạ ăn vặt.
Cha Chu suýt nữa bào tay : "Ý con là ?"
Mẹ Chu may lệch hẳn đường chỉ: "Tại theo lượng cho ba đứa trẻ?"
Chu Thừa Lỗi: "Bác sĩ Cao bảo trong bụng Hạ Hạ thể là sinh ba."