Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 373: Ăn thịt, húp canh
Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:36:01
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Hạ dạo bãi cát một lúc, đó hai phát hiện nhiều lỗ ốc biển, con thậm chí còn lộ hẳn ngoài. Thế là hai nhặt lấy nhặt để, vui vẻ vô cùng. Hôm nay ốc biển bãi cát nhiều, chẳng xuất hiện từ lúc nào.
Điền Thải Hoa : "Loại ốc thịt dày, ăn ngon lắm, tuy bán rẻ nhưng một con cũng nặng mấy lạng! Chúng nhặt nhiều chút, cũng bán kha khá tiền đấy."
Giang Hạ đáp lời.
Mấy con ốc con nào con nấy to bằng quả trứng gà, cá biệt con to gần bằng nắm tay Giang Hạ, ốc thế đúng là nhiều thịt.
Giang Hạ kéo bao tải dứa, khom lưng đào ốc dọc bãi biển. Thật sự nhiều, hai nhặt đến quên cả mệt.
Điền Thải Hoa: "Giá mà đống là vàng thì , cả đời chị chẳng cần lo nghĩ gì nữa."
Giang Hạ biển nhặt san hô đỏ thì cũng nhặt ngọc phỉ thúy, liệu thể cho bà nhặt một món giống thế nhỉ? Điền Thải Hoa thầm cầu khấn 108 vị thần tiên phù hộ.
Giang Hạ : "Tuy đống ốc vàng, nhưng lỡ nhặt con ốc ngọc trai thì cũng chẳng khác gì vàng chị."
Điền Thải Hoa: "Chị cũng lắm chứ! loại ốc ngọc trai."
Đang , Điền Thải Hoa thấy một nửa vỏ ốc màu nâu lộ , xúc một xẻng xuống, đào lên một con ốc, tiện thể lôi nửa thỏi vàng!
Mắt Điền Thải Hoa trợn tròn, bà vội vàng xổm xuống, cẩn thận gạt cát xung quanh, đó nhặt lên, giọng run run: "Tiểu Hạ, hình như chị nhặt vàng thật !"
Hôm nay cầu ước thấy linh nghiệm thế ?
Giang Hạ đầu , thấy bà cầm một thỏi vàng tay, quả thực giống vàng thỏi. Cô tới.
"Cũng thật !" Thỏi vàng dính đầy cát, Điền Thải Hoa chùi qua loa quần áo, đó đưa lên miệng c.ắ.n nhẹ một cái. Bà vẻ mặt mừng rỡ Giang Hạ: "Hơi mềm! Em xem thật ?"
Điền Thải Hoa đưa thỏi vàng cho Giang Hạ. Giang Hạ nhận lấy, thấy bên khắc chữ của một tiệm vàng nổi tiếng ở Hồng Kông, còn con 999.
"Chắc là thật đấy chị, em cũng rành lắm."
Điền Thải Hoa lớn, "Chị cũng thấy là thật! Ha ha... Cuối cùng cũng đến lượt chị phát tài !"
Giang Hạ : "Chị cả, miệng chị hôm nay khai quang , nhặt vàng là nhặt vàng ngay!"
Lần đầu tiên Điền Thải Hoa cảm thấy may mắn đến thế! May mà bà sống c.h.ế.t bắt Chu Thừa Hâm sang bên theo Giang Hạ!
"Thỏi vàng bao nhiêu tiền? Em ? mà hình như giá vàng giảm."
Giang Hạ: "Vâng, tháng 9 vẫn hơn bốn mươi, em tiệm vàng giảm xuống còn hơn 32 tệ, nhưng giá vàng biến động liên tục, giờ em cũng bao nhiêu một gram. Hiện tại cũng cho phép cá nhân tàng trữ vàng, chị cả cứ cất kỹ , đừng mang bán vội. Đợi cho phép, giá lên bán cũng muộn. Vàng giữ giá hơn gửi tiền, nếu thiếu tiền tiêu thì cứ giữ cũng ."
Điền Thải Hoa: "Khoảng 32 tệ một gram. Tiểu Hạ, em tính giúp chị xem thỏi trị giá bao nhiêu tiền?"
Giang Hạ: "Thỏi của chị là một trăm gram (1 lạng), là 3200 tệ."
3200 tệ! Phát tài ! Thật sự phát tài !
Điền Thải Hoa đến chảy cả nước mắt: "Chúng tìm tiếp , còn nữa!"
Giang Hạ : "Biết còn thật đấy, giấu loại vàng thỏi chắc chỉ giấu một thỏi ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-lam-giau-o-thap-nien-80/chuong-373-an-thit-hup-canh.html.]
Chủ yếu là vàng chắc là do tên trùm hải tặc trong sách giấu biển, sóng đ.á.n.h dạt bờ. Tóm chắc chắn chỉ một thỏi.
Thế là hai từ nhặt ốc chuyển sang tìm vàng. Tuy nhiên Giang Hạ vẫn chủ yếu là nhặt ốc, nhặt vàng thì tùy duyên. Rốt cuộc ốc thì mắt thường thể thấy, vàng thì dựa vận may. Cô sợ đào ba thước đất bãi biển lên cũng vận may đó, cho nên thực tế chút, nhặt ốc ! Dù ốc đáng tiền thì cũng bữa thịt.
Điền Thải Hoa thì thế, bà thực sự hận thể đào xới tung cả bãi biển lên. Chỗ bà nhặt vàng đào thành một cái hố to tướng.
Một lát , Chu Thừa Lỗi và Chu Thừa Hâm lái tàu . Giang Hạ nhặt hai bao tải ốc. Chu Thừa Lỗi nhảy xuống tàu.
Giang Hạ chỉ hai bao tải ốc : "Em nhặt ốc, khuân lên tàu ."
"Ừ." Chu Thừa Lỗi đáp: "Anh khuân ghế lên ."
Giang Hạ tùy . Chu Thừa Lỗi bê ghế đưa cho Chu Thừa Hâm. Chu Thừa Hâm nhận lấy, đặt lên tàu, tiện thể gọi Điền Thải Hoa: "A Hoa, thôi, còn tiếp tục kéo lưới nữa! Em đào bới cái gì ở đó thế?"
Điền Thải Hoa tìm nửa ngày thấy thỏi vàng thứ hai, rời sớm như . Bà chạy đến mạn tàu, lấy thỏi vàng cho Chu Thừa Hâm xem: "Đừng vội, xem em nhặt cái gì ?"
Chu Thừa Hâm sững : "Đồ giả ?"
Điền Thải Hoa trợn trắng mắt: "Phui phui phui... Anh mới là đồ giả! Tiểu Hạ bảo là thật đấy! Mau xuống đây tìm xem còn ! Một thỏi trị giá hơn 3000 tệ đấy! Chẳng kiếm nhiều hơn kéo lưới ?"
Chu Thừa Hâm thấy bà đào bãi cát lồi lõm chỗ một hố chỗ một hố, rõ ràng là tìm nữa, dứt khoát từ chối: "Anh tìm , em tìm thì tự ở mà tìm! Bọn kéo lưới, lát nữa đón em."
Điền Thải Hoa: "Được! Anh kéo lưới ! Em tìm ở đây. Tiểu Hạ em thì ?"
Giang Hạ trả lời: "Em tìm ."
Nhặt ốc hơn một tiếng, cô mệt , lên tàu nghỉ ngơi chút.
Chu Thừa Lỗi đưa ghế lên xong, xách hai bao ốc của Giang Hạ. Hai bao ốc ở hai vị trí khác , đến chỗ xa xách bao , đó chỗ gần xách bao còn . Khi nhấc bao thứ hai lên, bao tải dứa thứ gì đó móc .
Chu Thừa Lỗi kéo kéo lên, sợ rách bao, bèn xổm xuống.
Giang Hạ tới ném mấy con ốc tay bao: "Bị móc ? Vừa nãy em kéo lê suốt, thủng ? Có cần đổi bao khác ?"
"Thủng một lỗ nhỏ, cần đổi ." Chu Thừa Lỗi gỡ bao tải . Anh phát hiện thứ móc bao tải là một vật giống như cái tay cầm. Loại tay cầm hiếm gặp.
Chu Thừa Lỗi bảo Giang Hạ: "Đưa cái xẻng cho ."
Giang Hạ đưa xẻng cho . Chu Thừa Lỗi dùng xẻng đào một lúc, phát hiện đúng là tay cầm của một cái rương. Chẳng qua một đầu ốc vít của tay cầm tuột, khéo trồi lên mặt cát, móc bao tải.
Chu Thừa Lỗi đào tương đối , nắm lấy cái tay cầm đó giật mạnh, một chiếc rương lôi . Kéo theo đó là một đống thỏi vàng nhỏ rơi ngoài.
Giang Hạ: "......"
Điền Thải Hoa: "......"
Bà đào bao nhiêu hố như mà thấy! Thế mà nó ngay bao ốc của Giang Hạ?!!!
"Vẫn là vận khí của Tiểu Hạ !"
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Người chẳng cần tìm, tự nó dâng tới tận cửa! May mà bà theo, Giang Hạ ăn thịt, bà cuối cùng cũng húp chút nước canh! Vẫn còn húp thêm bát nữa. Điền Thải Hoa vội vàng tiếp tục đào bới xung quanh.
Người bảo biển cả nhiều báu vật lắm mà! Ngày xưa địa chủ các kiểu giấu của cải xuống đáy biển. Bao nhiêu năm trôi qua, năm nào cũng bão lớn, đ.á.n.h dạt hết lên bờ .