Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 408: Lễ trọng

Cập nhật lúc: 2025-12-04 00:53:50
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nhà cũ

 

Anh họ cả Lý Quế Lâm hỏi vợ : “Em ? A Lỗi sắp xếp chúng ở bên ?”

 

Mọi việc đều chú trọng lớn nhỏ thứ tự.

 

Đàm Đai Ngọc hầm hầm : “Em gì chứ? Đừng việc sắp xếp chúng ở bên , đến cũng chẳng mời em một ly ! Rõ ràng là coi thường đấy! Anh cũng đầu tiên cảm nhận ? Lần Chu Thừa Lỗi kết hôn, em và , em gái chào hỏi Giang Hạ, cô phản ứng gì với bọn em ? Anh chẳng tận mắt thấy cô lờ tịt bọn em còn gì?”

 

Lý Quế Lâm: “…… A Lỗi như , trong tình huống bình thường, nó chuyện thế . Em chắc chắn là gì đó đúng ?”

 

Đàm Đai Ngọc: “Em gì chứ? Em chỉ hỏi Giang Hạ một câu còn nhớ em thôi? Không tin hỏi con gái xem, nó cũng thấy! Nhất định là Giang Hạ sắp xếp chúng ở bên , Chu Thừa Lỗi chỉ theo thôi. Người là vợ chồng, gió bên gối bao giờ ? Chắc là Giang Hạ chuyện em định giới thiệu em gái út của em cho Chu Thừa Lỗi.”

 

Lý Quế Lâm: “……”

 

?

 

giới thiệu, nhưng lúc A Lỗi chẳng từ chối ?

 

Chuyện cũ năm xưa thế cũng đáng để so đo?

 

Đàn bà đúng là hẹp hòi!

 

Chuyện nhỏ như hạt mè hạt đậu cũng so đo cả đời!

 

“Thôi, em đừng so đo với em , ngủ sớm ! Mai còn dậy sớm bắt xe về.”

 

Nói xong, liền xoay đắp chăn ngủ.

 

Đàm Đai Ngọc chút ngủ .

 

Em gái út của cô trong lòng vẫn còn nhớ thương Chu Thừa Lỗi, trong nhà mối cho những khác, nó đều chê ưng.

 

24 tuổi cũng chịu lấy chồng.

 

Thật là phiền!

 

Nhà mới

 

Mẹ Chu đang trong phòng sắp xếp quà đáp lễ cho nhà đẻ.

 

Cha Chu tắm xong , thấy sàn bày đầy túi da rắn, hỏi: “Mỗi hộ một túi ?”

 

Con cái lớn , nhà đẻ Chu cũng sớm riêng.

 

“Ừ.”

 

“Túi nào là của vợ thằng Lâm?”

 

Mẹ Chu chỉ cái túi nhiều rong biển nhất.

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Cha Chu lục lọi, phát hiện Chu để một túi rong biển to tướng và một gói cá khô loại rẻ tiền nhất.

 

Cha Chu hài lòng, nhưng trọng lượng nhẹ quá, lộ liễu quá.

 

Ông với Chu: “Sao bà thể đáp lễ nhẹ như chứ?”

 

Nói xong, cha Chu liền ngoài.

 

Mẹ Chu: “……”

 

Rất nhanh đó, cha Chu xách hai túi đồ , nhét trong bao, đó xách lên ước lượng một chút.

 

Ừ, tệ, cuối cùng cũng là “lễ trọng” (lễ nặng)!

 

Mẹ Chu hỏi: “Ông bỏ cái gì đấy?”

 

cảm thấy một túi là cát thế nhỉ?

 

“Vỏ ốc biển và cát.”

 

Mẹ Chu vẻ mặt cạn lời: “Ông bỏ cát gì, thế quá đáng quá! Mẹ thì nghĩ thế nào?”

 

Cha Chu : “Yên tâm, là đó bảo mang chút cát về để giá đỗ. nhờ vợ thằng Lâm mang về giúp.”

 

Mẹ Chu: “……”

 

Chu Thừa Lỗi khi sắp xếp xong cho họ hàng nhà , trở về phòng, Giang Hạ còn bàn trang điểm đếm tiền mừng hôm nay nhận , còn đang đối chiếu sổ sách.

 

Nhà ai bao nhiêu tiền, tặng thứ gì, cô đều ghi chép từng cái một, mấy cái đều là nợ ân tình, tương lai đều trả .

 

“Đi tắm , đừng động mấy thứ , mệt ?” Chu Thừa Lỗi đến tủ quần áo lấy đồ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-lam-giau-o-thap-nien-80/chuong-408-le-trong.html.]

“Xong ngay đây, em sợ ngày mai ngủ dậy một giấc quên mất, nên ghi chép xong .” Giang Hạ thu dọn sổ và tiền cất , về phía : “Các đặt xe khi nào thế?”

 

Giang Hạ từ chỗ Giang Đông là hai chiếc xe Jeep do Chu Thừa Lỗi đặt, đặt cọc hai vạn tiền mặt để đặt hai chiếc, khoản còn hơn bốn vạn là Giang Đông trả.

 

“Từ lúc em lái xe máy lên trấn.” Thật sự yên tâm để cô lái xe máy, đó liền nghĩ mua chiếc xe, đầu liền nhận điện thoại của Giang Đông mua xe.

 

Vì thế liền đặt hai chiếc.

 

Chu Thừa Lỗi cầm đồ ngủ của hai phòng tắm, .

 

Giang Hạ đóng ngăn kéo , lên: “Hai vạn đó ở ? Anh lấy tiền ở chỗ hai Trương ?”

 

Chu Thừa Lỗi ôm eo cô, để cô dựa , cúi đầu hôn hôn cô: “Không , đó ở Hội chợ Quảng Châu đàm phán với hai thương nhân nước ngoài, nhưng bọn họ vẫn luôn giao tiền, khi Hội chợ kết thúc mới giao, còn đặt thêm mấy chục đài máy, lấy khoản tiền hoa hồng đó để đặt.”

 

Xưởng vốn dĩ bảo qua Tết, tháng Tư năm mới xe giao, khi đó Hạ Chí cũng sắp đến .

 

Anh liền định tặng cho Giang Hạ quà sinh nhật.

 

Không ngờ Trương Phức Nghiên giúp tác động để xưởng từ kinh thành điều thêm hai chiếc xe qua đây, khiến bọn họ thể lấy xe thời hạn.

 

Hóa là khoản tiền đuôi của Hội chợ Quảng Châu, thảo nào cô .

 

Giang Hạ lườm : “Các mua xe đều chẳng bàn bạc với em, hỏi xem em thích kiểu nào, để em thử một , chọn một chọn, nhỡ em lái quen thì ?”

 

Chu Thừa Lỗi hôn cô: “Bàn bạc thì mất bất ngờ, em thích xe Jeep, Tiểu Đông cũng bảo em thích. Lái quen dạy em.”

 

Lần xe Jeep của Trương Vanh, liền thích.

 

Hơn nữa xe Jeep tuy thì cao lớn hơn xe con, khí phách hơn, nhưng tầm khi lái hơn, ở trong thôn càng dễ lái.

 

Giang Hạ : “Xe Jeep em thích, nhưng em cũng thích kiểu xe con của cha em. Có mua ?”

 

Chu Thừa Lỗi hôn cô, bế bổng cô lên: “Vậy mua xe con, bây giờ tắm rửa ngủ. Mai đưa em hóng gió.”

 

Anh trực tiếp bế cô lên, phòng tắm.

 

Phòng nhà tắm và nhà vệ sinh bên trong đúng là tiện lợi.

 

Anh cùng cô tắm nước ấm, dỗ cô ngủ, đợi chăn ấm lên , mới tắm nước lạnh.

 

Trước bao giờ cảm thấy ngày tháng dài đằng đẵng như thế, còn hơn nửa năm nữa, con mới sinh , những ngày tháng như quả thực là dày vò.

 

Ngày hôm , ăn xong bữa sáng, gia đình nhà ngoại sáng sớm về.

 

Mẹ Chu chuẩn cho mỗi gia đình một ít quà đáp lễ, ngoài những thứ cần chuẩn theo phong tục, còn cho thêm một ít cá khô, tôm nõn, hàu khô, cá con tẩm gia vị và các loại hải sản khô quà để họ mang về, mỗi nhà một bao tải da rắn to.

 

Tất cả họ hàng đều tặng cá khô, chẳng qua vì nhà ngoại ở quá xa nên tặng nhiều hơn một chút.

 

Giang Hạ còn chuẩn cho ông bà ngoại mỗi một phong bao lì xì 500 đồng, một bộ quần áo và một ít thực phẩm chức năng, bao lì xì để trực tiếp trong túi quần áo, tránh việc đưa trực tiếp cho hai cụ thì hai cụ sẽ từ chối.

 

Sau đó còn chuẩn cho mỗi đứa trẻ một gói quà vặt lớn.

 

Đồ đạc đều dùng bao tải da rắn đựng, từ to nhỏ bên ngoài đều là một bao to giống .

 

Đàm Đai Ngọc cứ cảm thấy cái bao của nhà giống với những khác.

 

Cha Chu với bà ngoại: “Mẹ, bảo mang một bao cát về để giá đỗ , con đóng một bao cho mang về đấy.”

 

Bà ngoại : “Được.”

 

Sau đó cha Chu mấy cái bao tải : “Quên mất để ở bao nào , đến lúc đó nhà ai về thấy thì đưa cho nhé!”

 

Mẹ Chu giữ cha chơi thêm một thời gian: “Thúc, thẩm (cách gọi cha ở quê ngoại), hai đây chơi thêm một thời gian, Tết con đưa hai về.”

 

Hai cụ đều xua tay: “Không , sắp Tết , chúng về thôi.”

 

Cha Chu tiếng địa phương bên đó: “Cha, hai cứ an tâm ở đây chơi một thời gian, giờ trời lạnh, về nhà cũng việc gì .”

 

Giang Hạ cũng : “Ông ngoại, bà ngoại, ở chơi thêm mấy ngày ạ, đợi ông bà chơi chán , khi nào về, A Lỗi lái xe đưa ông bà về tận nhà là , tiện mà.”

 

Mẹ Chu gật đầu: “ !”

 

Cách xa xôi, Chu một năm mới về nhà một hai , cũng cơ hội tận hiếu.

 

“Không , trong nhà việc, đợi lúc Tiểu Hạ sinh con, chúng qua thăm chắt.”

 

Hai cụ từ chỗ Chu là Giang Hạ m.a.n.g t.h.a.i sinh ba, mừng đến mức quá nửa đêm ngủ .

 

Tất cả con cháu đều kết hôn sinh con, thành gia lập nghiệp, tứ đại đồng đường, hai cụ chẳng còn tâm nguyện gì nữa, cảm thấy mãn nguyện lắm .

 

Mặc kệ khuyên thế nào hai cụ cũng chịu ở , Chu Thừa Lỗi và Chu Thừa Hâm liền cùng lái xe đưa gia đình nhà ngoại thành phố bắt xe.

 

 

Loading...