Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 415: Cự mộc
Cập nhật lúc: 2025-12-04 00:53:57
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Hạ vội vàng dậy, đuổi theo Chu Thừa Lỗi, kéo tay chạy tới: "Anh ngửi khúc gỗ xem!"
Chu Thừa Lỗi: "......"
Hai đến khúc gỗ lớn, Giang Hạ dùng tay gạt đám rong rêu bám đó . Cô cúi xuống ngửi.
Thơm quá!
Giang Hạ kích động giật giật tay Chu Thừa Lỗi: "Anh ngửi ! Anh ngửi xem thơm ?"
Gạt bỏ rong rêu xong, Chu Thừa Lỗi ngửi thấy , dù gỗ còn dính bùn đất và cát. nhận .
Là gỗ Trầm hương.
Cũng phẩm chất thế nào. Anh lấy d.a.o nhỏ gọt một chút, thấy lớp dầu màu hổ phách chảy . Anh bật lửa đốt vụn gỗ, một làn khói trắng bay lên. Mùi hương thanh nhã hòa cùng mùi bùn biển xộc mũi, thơm nức nở. Là mùi thủy trầm hương đặc trưng, hàng .
Giang Hạ vẻ mặt mong chờ : "Là trầm hương hả ? Là trầm hương đúng ?"
Chu Thừa Lỗi gật đầu: " ."
Giang Hạ toe toét! Một khối trầm hương to thế , ? cô nhanh chóng tắt nụ .
Giang Hạ rửa sạch cát và rong rêu đó, : "Cái của nợ ngâm trong nước biển bao lâu , liệu hỏng ?"
Chu Thừa Lỗi cũng phụ giúp sạch: "Chắc , ngửi mùi còn chuẩn lắm."
Giang Hạ cũng thấy mùi ngửi dễ chịu. (Quên béng mất nãy ngửi thấy còn chê ỏng chê eo đòi xa ).
"Em gọi ba khiêng mép nước rửa sạch kéo lên thuyền nhé?" Giang Hạ xong liền hét lớn về phía cha Chu: "Ba ơi! Ba! Ba đây một chút!"
Cha Chu thấy Vượng Tài gọi, đầu thấy Giang Hạ đang vẫy tay.
Ôi ơi! Tư thế phát tài đến ! Vượng Tài vẫy tay còn hiệu nghiệm hơn cả mèo thần tài vẫy gãy tay chứ!
"Ba đến đây! Sao thế? Có phát hiện bảo bối gì ?"
Giang Hạ gật đầu: "Ba đây giúp khiêng khúc gỗ với ạ."
Khúc gỗ? Khúc gỗ bên trong chẳng lẽ huyền cơ gì? Hay giấu vàng bên trong? Hay là nhặt gỗ nam mộc tơ vàng?
Vượng Tài đúng là Vượng Tài, biến cát thành vàng thì thôi , giờ còn biến gỗ thành vàng nữa!
"Ba tới đây!" Cha Chu vứt luôn thùng nước, chạy nhanh như tên bắn!
Mẹ Chu cũng thấy Giang Hạ gọi cha Chu, bà hiểu một khúc gỗ gì mà khiêng? Chẳng lẽ thấy gỗ to định khiêng về củi ? Hay khúc gỗ đồ ngon?
Điền Thải Hoa cũng tưởng khúc gỗ đồ . Nếu là con thổ long nữa thì cô sẽ xin Giang Hạ một con mang về cho cha ngâm rượu. Cô nhặt ốc qua xem.
Cha Chu đến bên Giang Hạ, ngắm nghía khúc gỗ, thì thầm hỏi: "Khiêng khúc gỗ á? Nó gì đặc biệt hả con?"
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Giang Hạ: "Ba ngửi khúc gỗ ."
Cha Chu liền ghé sát , hít một thật sâu cái mùi "vận may"!
Có chút mùi thơm! Mùi của tiền vàng đúng là khác bọt!
"Thơm quá, gỗ gì đây?"
"Trầm hương ạ."
Gỗ Trầm hương??
Một khối to thế á???
Gỗ Trầm hương cực khó hình thành, ông từng thấy một cây dó bầu trồng 20 năm còn to bằng bắp tay ông. Hơn nữa cây lớn chắc trầm. Khối trầm còn to hơn eo ông, chắc là trầm trăm năm ?
Cha Chu kìm ghé sát đầu khúc gỗ, ngửi từ xuống , từ đầu đến đuôi!
Thơm! Thơm thật sự! Mùi tiền nồng nặc! Thơm đến mức rời!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-lam-giau-o-thap-nien-80/chuong-415-cu-moc.html.]
Chu Thừa Lỗi: "......"
Chu Thừa Lỗi: "Ba, khiêng mép nước rửa sạch xem nước biển hỏng ."
Cha Chu lườm một cái, cái thằng miệng quạ đen : "Không thì đừng ! Nhất định là hỏng nhé! Hỏng thì thơm thế ?"
Đồ Vượng Tài phát hiện, nếu hỏng thì do Vượng Tài, mà là do con dâu cả phát hiện! Ông kiểm tra từ đầu đến đuôi , mùi tiền thôi!
"Nào! Ba khiêng đầu , con khiêng đầu . Mau rửa sạch mang lên thuyền, đừng để bùn biển ăn mòn."
Cha Chu ngắm nghía tìm chỗ đặt tay, còn dặn dò Chu Thừa Lỗi: "Con khiêng cẩn thận đấy, sứt một miếng là ba lột da con!"
"......"
Chu Thừa Lỗi lười đôi co với cha, tìm điểm tựa dùng hai tay bế bổng khúc gỗ lên. Cha Chu cũng bế đầu , nặng! Chắc hơn trăm cân, khi gần hai trăm!
Hai cha con hì hục khiêng khúc gỗ mép nước.
Điền Thải Hoa tới hỏi: "Mọi định khiêng khúc gỗ thế?" Chẳng lẽ thấy to định khiêng về củi thật ?
Cha Chu: "Đây là trầm hương! Chúng mang rửa sạch."
Trầm hương?!!!!!
Điền Thải Hoa quét mắt khúc gỗ từ đầu đến đuôi, từ đuôi lên đầu! Cô thấy trầm hương bao giờ nhưng danh! Nghe gỗ trầm hương đắt lắm! Khúc to thế thì đáng bao nhiêu tiền?
Ôi trời ơi, nãy cô cũng thấy khúc gỗ mà! Cô còn nhặt con ốc móng tay, con tôm với mấy con ốc ngay cạnh nó! Sao cô phát hiện đây là trầm hương?
Nặng quá, cha Chu bảo Chu Thừa Lỗi: "Dừng , đặt xuống , ba nghỉ tí."
Họ dọc bãi biển đào ốc, giờ cách mép nước cả cây .
Mẹ Chu thấy họ khiêng gỗ mép nước cũng chạy tới: "Sao thế? Định mang về nhà ? Không mang về củi thật đấy chứ?"
Cha Chu thở hổn hển: " cũng dùng củi lắm, nhưng sợ phúc mà hưởng! Đây là trầm hương!"
Mẹ Chu: "......"
Trầm hương?
"To thế là trầm hương á?"
Cha Chu ha hả: "Chắc thế, ngửi , thơm từ đầu đến đuôi! Bà ngửi thử xem."
Mẹ Chu thấy trầm hương bao giờ, chỉ , bà cũng ghé ngửi. Bà hít hít mũi: "Có mùi thơm thật, nhưng mùi bùn nặng quá."
"Thế nên mới mang rửa chứ! Mau lên, đây giúp một tay."
Thế là Chu và Điền Thải Hoa cũng xúm khiêng. Bốn hợp lực khiêng khúc gỗ bờ biển, đặt xuống, Chu trèo lên thuyền lấy bàn chải định cọ.
Cha Chu cản: "Đừng lấy bàn chải, lấy vải! Lấy vải sạch , đừng lấy cái dính mùi cá."
"Được!" Mẹ Chu lên tiếng trèo lên thuyền. Bà tìm hai miếng vải sạch, ném cho cha Chu: "Chỉ còn hai miếng sạch thôi."
"Được ." Cha Chu nhận lấy, đưa một cái cho Chu Thừa Lỗi.
Hai cha con bắt đầu kỳ cọ khúc gỗ. Cha Chu thấy Chu Thừa Lỗi kỳ mạnh tay, xót ruột: "Mày cọ bùn đấy ! Mạnh tay thế gì? Thôi, cần mày nữa! Đi chỗ khác chơi! Để ba với mày !"
Cọ bay một lớp vỏ là bay mất một miếng vàng, nó hiểu hả? Cọ mà ông xót hết cả ruột gan!
Mẹ Chu xuống thuyền: "Để , để , con nhặt ốc !" Vừa bà nhặt ốc đau hết cả lưng.
Chu Thừa Lỗi bèn đưa giẻ cho , bãi cát tiếp tục nhặt ốc.
Điền Thải Hoa cũng nhặt ốc, nhặt trầm hương thì nhặt ít ốc gỡ gạc . Cô bảo mà, khác bắt hải sản, còn Giang Hạ nhặt vàng.
Giang Hạ thấy Chu Thừa Lỗi tới, vẫy tay gọi: "Chu Thừa Lỗi, đây xem cái hang !"