Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 417: Tiền
Cập nhật lúc: 2025-12-04 00:53:59
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe Điền Thải Hoa , trong lòng cha Lý càng thêm ảo não.
Ông đây từng ở xưởng gỗ, nếu ông cũng bãi biển nhặt hải sản, tuyệt đối chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ngay đây là trầm hương!
Lý Khánh Dân cũng hối hận thôi, tại theo bãi biển nhặt hải sản chứ?
Nếu cũng , khối trầm hương lớn như là do bọn họ nhặt !
Một khối trầm hương lớn thế thì giá trị bao nhiêu tiền cơ chứ?
Chu Binh Cường cũng khó mà tin nổi, nhảy lên thuyền xem là thật , còn cúi đầu ghé sát ngửi ngửi: Quả thực một mùi hương thoang thoảng, giống với gỗ thông thường.
Chu Binh Cường khúc gỗ trầm hương to như quái vật , cảm thấy hoài nghi nhân sinh sâu sắc!
Trầm hương mộc thấy bao giờ, nhưng cũng từng qua là nó đáng giá.
Vận may ngút trời của ông cụ Chu Vĩnh Phúc khi nào mới chuyển sang đây?
Chu Vĩnh Phúc, Chu Thừa Lỗi đủ giàu ?
Năm nay bắt đầu thế nào cũng đến lượt nhà phát tài chứ?
Dân làng đều sôi nổi leo lên thuyền nhà họ Chu để mở mang tầm mắt xem trầm hương mộc trông thế nào, ngửi thử xem rốt cuộc thật sự mùi thơm .
Vợ của Chu Binh Cường nhịn , lén đưa tay định sờ thử.
Mẹ Chu thấy tay cô nãy còn đang phân loại cá, dính đầy vảy cá, qua là thấy bẩn, bèn vội : “Đừng sờ, thể sờ , chỉ thể thôi. Mọi xem là , chúng rửa cả nửa ngày mới sạch đấy! Cảm ơn nhé!”
Vợ Chu Binh Cường rụt tay , trong lòng khinh thường: Chẳng chỉ là một khúc gỗ thôi ? Quý giá gớm! Sờ cũng cho sờ!
Lúc , Chu Thừa Hâm bán cá xong cũng lên thuyền.
Điền Thải Hoa thấy liền vội vàng kéo : “Mau đây xem khối trầm hương , ngửi thử xem. Cái hình dáng , cái mùi vị khắc sâu trong đầu cho ! Nằm mơ cũng quên! Đừng để biển hoặc bãi cát gặp bảo bối mà cũng đường nhặt!”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Lời Điền Thải Hoa với Chu Thừa Hâm, nhưng cũng là đang tự với chính .
Các thôn dân khác cảm thấy lời Điền Thải Hoa quá lý, đều cẩn thận quan sát, ghé sát ngửi.
Vợ Chu Binh Cường nhân cơ hội lớn tiếng : “A Hoa đúng đấy, mau đây nghiêm túc xem ! Mắt mũi thì ngửi thử một cái, nhận một chút! Đừng để đụng ngoài biển mà cũng vớt, tưởng là gỗ thường. Đều nhận mặt xem cái gì là trầm hương mộc, một miếng nhỏ thôi cũng đắt hơn cả cá đấy!”
Tốt nhất là đều xông lên xem, sờ soạng một hồi cho nó ám mùi hôi.
Sờ cho trầm hương mộc biến thành "trầm thối mộc", cho khỏi bán !
Nhiều như , cô tin chỉ cô sờ.
Quá nhiều lên thuyền, vài quả thực nhịn mà đưa tay lên sờ.
Cha Chu vội : “Đừng sờ! Đừng sờ! Không thể sờ ! mới rửa sạch sẽ đấy! Đừng để mùi cá dính lên! Mọi là , chớ sờ , bán là đền đấy!”
Mẹ Chu trực tiếp đuổi : “Được , đừng xem nữa! Nhiều quá, thuyền sắp chìm ! Mọi nhường đường một chút! Chúng chuyển khúc gỗ khỏi thuyền!”
Chu Thừa Hâm, cha Chu cùng Điền Thải Hoa cũng nhao nhao đuổi .
Mãi đến khi Chu Thừa Lỗi lái máy kéo tới, dân làng mới lục tục rời khỏi thuyền, ảnh hưởng đến việc bọn họ chuyển khúc gỗ khổng lồ .
Đương nhiên cũng ở giúp đỡ cùng khiêng.
Một đám cùng hợp sức khiêng trầm hương mộc xuống thuyền, đưa lên máy kéo.
Thùng xe máy kéo cũng đủ dài, còn một nửa khúc gỗ lộ bên ngoài thùng xe.
Cha Chu thùng xe, đè lên khúc gỗ để đề phòng nó rơi xuống đất.
Mẹ Chu và Chu Thừa Hâm cùng ở bán cá.
Mãi đến khi máy kéo xa, vẫn còn hỏi thăm Chu xem khúc gỗ trầm hương phát hiện ở .
Mẹ Chu cũng giấu giếm, cho bọn họ là phát hiện ở vịnh phía Tây, còn bảo hôm nay vịnh phía Tây nước ròng lớn (thủy triều rút mạnh), bọn họ nhặt nhiều cá hố.
Rất nhiều thấy từng bao tải cá hố, con nào con nấy to đùng, đều tỏ vẻ ngày mai sẽ xem thử.
Có vài nhà thuyền, hỏi Chu ngày mai khơi , nhờ thuyền nhà bà qua đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-lam-giau-o-thap-nien-80/chuong-417-tien.html.]
Mẹ Chu tùy tiện nhận lời, chỉ : “Ngày mai khơi , A Lỗi lên thành phố bán khúc trầm hương nữa.”
Mọi xong mới từ bỏ ý định.
Cha Lý đợi đến khi bên cạnh Chu còn , mới đưa tiền đ.á.n.h cá kiếm hôm nay cho bà: “Bà thông gia, đây là tiền kiếm từ chuyến đ.á.n.h cá , tổng cộng 22 đồng 6 hào 7 xu. Mười đồng tiền công chúng lấy đủ , chỗ bà cầm lấy, đến lúc đó đưa cho A Sâm nhé!”
Mẹ Chu nhận lấy: “Được , cảm ơn ông thông gia, hôm nay vất vả .”
Sau đó cha Lý lật thùng cá cho Chu xem: “Thùng cá tạp mang về nhà ăn nhé, chúng về đây.”
Mẹ Chu liếc một cái, : “Được, giữ một hai con cá to chút mà mang về ăn, chỗ nhỏ quá.” tám
“Không cần , chỗ đủ , chúng về nhé!”
“Được, về nghỉ ngơi sớm !”
Thế là cha Lý và Lý Khánh Dân rời .
Hai cha con cha Lý về đến nhà, Lý lập tức tiến lên hỏi: “Hôm nay hai câu cá gì? Bán bao nhiêu tiền?”
Cha Lý đưa một xấp tiền cho Lý.
Con gái , tiền cá hai cha con ông câu thì thuộc về hai cha con ông, coi như là chút lòng hiếu thuận của con gái dành cho cha .
Mẹ Lý vui vẻ nhận lấy đếm.
Vợ Lý Khánh Dân cũng hỏi chồng: “Còn ? Anh câu cá ?”
Lý Khánh Dân móc một xấp tiền đưa cho cô : “Khỏi cần đếm, hôm nay câu ba con cá thu, trong đó một con nặng mười cân, còn câu một con cá mùi và mấy con cá vược. Tổng cộng bán 16 đồng 8 hào, với cha mỗi 8 đồng 4 hào.”
Vợ Lý Khánh Dân vẫn nhịn mà đếm , tính cả 5 đồng tiền công mỗi ngày, tổng cộng 13 đồng 4 hào, cô : “Không tệ!”
Mỗi ngày đều thể kiếm mười mấy đồng mang về!
Cái ngày tháng biển đ.á.n.h cá quả thực quá dễ kiếm tiền!
Lý Khánh Dân trong lòng đắc ý, đương nhiên là tệ, bọn họ đem những con cá đáng giá nhất giấu coi như cá tự câu , tiền bán cũng tính cho .
Việc Lý cũng , nhưng tiền bà cầm vô cùng yên tâm thoải mái.
Bọn họ gả con gái cho Chu Thừa Sâm, hai cha con thức khuya dậy sớm giúp nhà chồng con gái khơi, giúp họ kiếm tiền, con gái và con rể chẳng cần gì cũng thể cầm nhiều tiền như .
Chẳng lẽ hai cha con lấy thêm chút tiền là nên ?
Không chia một nửa tiền là lắm .
Vợ Lý Khánh Dân hỏi: “Vợ chồng cô Nhàn hôm nay kiếm bao nhiêu?”
Lý Khánh Dân: “Hơn 22 đồng.”
Vợ Lý Khánh Dân: “Nhiều !”
So với bọn họ thì nhiều hơn gần mười đồng.
Vợ Lý Khánh Dân nhịn : “Chờ nhà dành dụm đủ tiền, cũng mua một chiếc thuyền tự khơi đ.á.n.h cá !”
Lý Khánh Dân cũng tính toán như : “Ừ, em tiêu xài tiết kiệm chút, để dành tiền .”
Mẹ Lý trong lòng khẽ động, bà với cha Lý: “Lần ông lấy nhiều cá thêm chút nữa coi như là các câu , dù đám cá đó là do lưới kéo lên là câu lên thì cũng chẳng ai .”
Cha Lý lắc đầu: “Không thể quá đáng như .”
Mỗi ngày lấy vài con cá ngon coi như câu là giới hạn .
Nếu để thông gia và con rể thì !
Rốt cuộc ai câu cá mà dám cam đoan ngày nào cũng câu lên cá ngon?
Bọn họ hôm nay câu cả ngày, chỉ câu hai con cá vược biển và một ít cá nhỏ đáng giá, bán hết cũng chỉ hơn một đồng.
Bến tàu nhiều như , cha Lý cũng dám quá lộ liễu.