Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 427: Càng gọi càng chạy

Cập nhật lúc: 2025-12-04 07:01:33
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày hôm , trời vẫn đầy mây, nhưng cuối cùng sáng sớm ngủ dậy trời còn mưa nữa.

 

Ăn xong bữa sáng, 7 giờ 50 phút, Chu Thừa Lỗi gara ở sân nổ máy xe.

 

sớm định mua xe, máy kéo, nên sân ngôi nhà xây ba gian phòng, thể dùng để chứa đồ lặt vặt, cũng thể gara.

 

Hắn khởi động xe xong, về phòng lấy sách dịch xong mang xe, để ở phía .

 

Lần mang theo nhiều trẻ con, nên chở cá khô, chở cũng hết.

 

Chu Thừa Lỗi chỉ mang theo quà tết biếu chủ biên Phàn và Trương Vanh.

 

Ngày mai sẽ lái máy kéo chở hàng thành phố, tiện thể gửi quà tết cho các chiến hữu và lãnh đạo cũ luôn.

 

Đồ đạc xếp lên xe xong xuôi, Chu Thừa Lỗi mới lái xe sân , bảo Giang Hạ và lũ trẻ lên xe.

 

Hắn dừng xe, xuống đỡ Giang Hạ lên.

 

Ôn Uyển đang sách trong phòng, tiếng xe, vội vàng mở cửa sổ , liền thấy Chu Thừa Lỗi đang đỡ Giang Hạ lên xe.

 

Một đám trẻ con phấn khích, ríu rít tranh lên xe.

 

Bọn họ đây là định đưa trẻ con lên thành phố chơi, tiện thể giao bản thảo dịch ?

 

Nghĩ đến đây, Ôn Uyển vội vàng hô to: “Anh Chu! Mọi thành phố ?”

 

“Rầm!” Một tiếng, Chu Thừa Lỗi đóng cửa ghế phụ lái, vòng kiểm tra xem cửa đóng chặt , đóng từng cái một, thấy tiếng Ôn Uyển gọi.

 

Hắn thẳng về phía ghế lái, mở cửa bước lên xe.

 

Ôn Uyển lao ban công, hét lớn: “Anh Chu, đợi chút! Anh Chu, thể cho nhờ một đoạn ?”

 

Chiếc xe jeep nghênh ngang rời .

 

Ôn Uyển: “......”

 

Mẹ Chu thì thấy, bà đang ở nhà bếp nấu thức ăn cho gà, thấy cũng mặc kệ.

 

Xe đó xe khách, trẻ con còn đủ, lấy chỗ mà chở thêm cô ?

 

Hơn nữa quan hệ hai nhà ?

 

Lần mới cãi xong.

 

Vợ Chu Binh Cường giúp Ôn Uyển đuổi theo ngoài gọi với theo: “Thằng Lỗi, từ từ! Thằng Lỗi!”

 

Lũ trẻ xe ồn ào đến mức suýt lật tung cả nóc xe, tai Chu Thừa Lỗi , căn bản là thấy!

 

Vợ Chu Binh Cường lầm bầm: “Càng gọi càng chạy, là ch.ó chắc?”

 

Đường trong thôn vẫn lầy lội chịu nổi, dù Chu Thừa Lỗi quen với tình huống giao thông, tìm cách lái xe cho êm ái một chút, nhưng đường quá , vẫn khá xóc nảy.

 

Hắn với mấy đứa cháu: “Sau các cháu rủ thím út chơi thì đừng chọn ngày mưa, thím út các cháu chịu nổi đường lầy lội thế .”

 

Mấy em vội đáp: “Vâng ạ.”

 

Lúc ngang qua trấn, Chu Thừa Lỗi rẽ chỗ nhà Chu Thừa Sâm, định đón Chu Oánh cùng.

 

Kết quả gõ cửa nửa ngày ai mở.

 

Anh hai còn , nhưng tiểu học lễ tổng kết, giáo viên cũng nghỉ , cứ tưởng Lý Tú Nhàn và Chu Oánh ở nhà chứ.

 

Chu Thừa Lỗi đành xuống lầu lái xe tiếp.

 

Xe jeep chạy đường, đường đều nhịn mà ngoái .

 

Ở trấn hiếm khi thấy xe jeep.

 

Đi ngang qua nơi việc của Chu Thừa Sâm, Giang Hạ : “Anh hỏi hai xem Oánh Oánh và chị dâu hai ở , chúng thể qua đón con bé.”

 

Chu Thừa Lỗi liền dừng xe bên đường, văn phòng tìm Chu Thừa Sâm.

 

Rất nhanh Chu Thừa Lỗi : “Tối qua họ về nhà ngoại .”

 

Giang Hạ: “Vậy chúng xuất phát thôi!”

 

Xe jeep chạy một mạch êm ru hướng về thành phố, đường dễ , đường cũng vắng, từ trấn xuất phát chỉ mất hơn ba mươi phút là tới.

 

Thành phố đang mưa, Chu Thừa Lỗi bảo Giang Hạ và lũ trẻ yên trong xe, tự mang quà tết và bài cần dịch đưa cho chủ biên Phàn.

 

Lúc Chu Thừa Lỗi , ngoài việc bê một thùng lớn sách và tạp chí nước ngoài cần dịch, còn cầm thêm một túi lớn quà tết mà Phàn Lệ Lệ tặng .

 

Giang Hạ Chu Thừa Lỗi để sách phía , đợi lên xe, cầm một chiếc khăn bông sạch lau nước tóc và quần áo cho , hỏi: “Sao nhận nhiều sách nước ngoài thế? Khi nào giao bản thảo?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-lam-giau-o-thap-nien-80/chuong-427-cang-goi-cang-chay.html.]

 

Chu Thừa Lỗi nhận lấy khăn tự lau: “Số sách vội dịch, thể đợi qua Tết Âm lịch, nhà xuất bản từ từ giao.”

 

Tháng Giêng cần khơi, hiện tại khí lạnh tràn về thường xuyên, thời gian rảnh rỗi ở nhà nhiều, Chu Thừa Lỗi liền nhận hết bộ sách cần dịch của nhà xuất bản về!

 

Dịch xong thùng sách , thể kiếm hai nghìn đồng, tháng Giêng cũng coi như thu nhập.

 

Thùng sách đa là tiếng Anh, sẽ khó Giang Hạ.

 

Rời khỏi nhà xuất bản, Chu Thừa Lỗi lái xe đưa cả nhà đến trung tâm thương mại.

 

Thành phố trời mưa, dừng xe ở cửa trung tâm thương mại, đó tự xuống xe , ghế bung dù, đón mấy đứa trẻ xuống, cuối cùng mới đón Giang Hạ.

 

“Em cửa hàng trang sức đợi , đỗ xe .”

 

Nếu đợi ở cửa trung tâm thương mại, gió lớn, sẽ lạnh.

 

Giang Hạ sợ mấy đứa trẻ yên trong cửa hàng trang sức, bèn : “Em đưa bọn chúng mua quà.”

 

“Được.”

 

Giang Hạ liền dẫn đám trẻ mua máy chơi game.

 

Chu Thừa Lỗi Giang Hạ mới lái xe chỗ đỗ.

 

Đã thi một trăm điểm là một cái máy chơi game, nên Giang Hạ chỉ mua ba cái.

 

Sau đó dựa thứ hạng, cho chúng chọn thêm một món đồ thích.

 

Chu Văn Diệu chọn một khẩu s.ú.n.g đá lửa, chất liệu bằng sắt tây, s.ú.n.g lắp đá lửa, bóp cò s.ú.n.g sẽ phát tiếng nổ, nòng s.ú.n.g lóe đèn đỏ!

 

Chu Văn Diệu thấy bạn trong lớp đứa chơi, bảo là trẻ con thành phố gần đây đều chơi cái , ngầu lắm!

 

Thế là Chu Văn Tông và Chu Văn Tổ đều chọn s.ú.n.g đá lửa.

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Giang Hạ hỏi Chu Chu: “Cháu chắc chắn chọn hai cái máy chơi game chứ?”

 

Chu Văn Tổ nháy mắt với Chu Chu.

 

Chu Chu gật đầu: “Vâng ạ.”

 

Cô bé cũng thích súng, búp bê Tây và thú bông cô bé đều , thích cái nào khác.

 

Giang Hạ tặng thêm cho mỗi đứa một khẩu s.ú.n.g b.ắ.n thun bằng nhựa.

 

Chu Thừa Lỗi hỏi Chu Thừa Sâm, Chu Oánh cũng lọt top 10 của lớp, Giang Hạ Chu Oánh thích búp bê Tây, vẫn luôn ao ước, nên chọn một con búp bê nhất tặng cho cô bé.

 

Khi Chu Thừa Lỗi tìm , bọn họ mới chọn xong, Giang Hạ thanh toán tiền, đó dẫn mua cho mỗi đứa một bộ quần áo để mặc tết, mới dẫn cả đám đến cửa hàng trang sức tìm Trương Vanh.

 

Mấy đứa trẻ sô pha chơi máy chơi game, Giang Hạ và Chu Thừa Lỗi chuyện với Trương Vanh.

 

Chu Thừa Lỗi đưa mẩu trầm hương nhỏ mà cưa cho Trương Vanh: “Phiền hai hỏi giúp em xem ai mua trầm hương .”

 

Trương Vanh kinh ngạc nhận lấy mẩu trầm hương nhỏ trong tay Chu Thừa Lỗi, đưa lên mũi ngửi: Mùi hương tươi mát, giống mùi hoa, chút thanh mát, hương vận thông thấu, thấm ruột gan, ngửi khiến sảng khoái tinh thần.

 

Hắn hiểu về trầm hương, nhưng cảm thấy đây tuyệt đối là trầm hương .

 

Hắn từng ngửi qua chuỗi hạt trầm hương của ông cụ nhà cũng thơm dễ chịu như thế .

 

“Lại vớt biển ?”

 

Chu Thừa Lỗi: “Không , là nhặt bãi cát.”

 

Trương Vanh: “......”

 

Thế thì gì khác ?

 

Hu hu, giám đốc nữa, ngư dân!

 

“Đợi khi nào rảnh, nhất định sẽ biển cùng vợ chồng em!”

 

Hắn mò phỉ thúy, nhặt ngọc trai, vớt trầm hương!

 

Chu Thừa Lỗi: “Hôm nào định khơi cứ gọi điện báo cho em là .”

 

“Được.” Trương Vanh ngửi ngửi mẩu trầm hương : “Mùi hương thật sự tồi chút nào! Liệu là trầm hương nhập khẩu ? Trong quá trình vận chuyển gặp sóng gió, rơi xuống tàu? Vậy thì chắc chắn chỉ một cây .”

 

Chu Thừa Lỗi: “Không nữa.”

 

“Chắc chắn là , cũng tìm trầm hương thôi! Trầm hương năm nay vẫn luôn tăng giá, y như Hồng Kông chơi cổ phiếu !”

 

Giang Hạ hỏi: “Anh hai giá trầm hương hiện tại là bao nhiêu ?”

 

 

Loading...