Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 431: Gỗ mục thối?

Cập nhật lúc: 2025-12-04 07:01:38
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên bãi biển, Chu Thừa Lỗi đỡ lấy cánh tay Giang Hạ, bước trong làn nước biển nông.

 

Giang Hạ cầm cái cào nhỏ để cào ốc.

 

Những nơi nước, phần lớn là già và trẻ em đang nhặt, còn những trẻ tuổi thì đều tập trung ở chỗ nước để cào ốc.

 

Nước biển đục ngầu, chẳng thể thấy ốc biển , nhưng dùng cào quẹt qua một cái là thể cảm nhận ngay.

 

Cào trúng ốc biển thì chỉ việc cúi nhặt lên.

 

Tất nhiên, Giang Hạ chỉ phụ trách cào, cào thì giao cho Chu Thừa Lỗi nhặt.

 

Hai vợ chồng một cào vui vẻ, thấy vợ vui thì nhặt cũng vui lây.

 

Phải là, bãi biển mấy ngày nay lui tới, ốc xe và ốc cay còn nhiều, ốc móng tay cũng một ít.

 

Hai vợ chồng nhặt ốc xe, ốc cay chẳng mấy chốc vượt qua bố Chu.

 

Bố Chu một ở chỗ nước, cúi đầu chăm chú tìm kiếm dấu hiệu của bảo vật.

 

Bảo vật đến!

 

Tiền tài đến!

 

Vàng đến!

 

Bạc đến!

 

Tiền đến!

 

Cứ nhặt một con ốc là trong lòng ông lẩm bẩm một câu!

 

Có lẽ Thần Tài cũng thấy phiền vì sự lải nhải của ông.

 

Lúc , một con sóng cuốn theo một khối đồ vật màu trắng ngà xô về phía Chu Thừa Lỗi.

 

Chu Thừa Lỗi tưởng là bọt biển, xốp nhựa thứ gì đó tương tự, sợ nó trôi gần Giang Hạ, định dùng chân đá xa, nhưng khi rõ hình dáng thứ đó, liền trực tiếp tiến lên dùng tay nhặt lên.

 

Giang Hạ cũng tưởng là rác, nhưng khi Chu Thừa Lỗi nhặt lên, cái mũi hiện tại còn thính hơn cả mũi ch.ó của nàng ngửi thấy một mùi hương thanh khiết thoang thoảng, còn pha chút mùi gỗ.

 

Đây là khúc gỗ mục, là nấm do trồng?

 

Bố Chu chạy tới, thấy liền kích động: "Ba ngay hôm nay sẽ nhặt bảo vật mà!"

 

Giang Hạ nghiêm túc quan sát kỹ một lượt.

 

Vẫn là nhận !

 

Đồ vật trong biển, nàng thật sự nhiều thứ : "Cái là cái gì? Rất đáng giá ?"

 

Trông giống hòn đá, chút giống mấy cục phân ch.ó ven đường trải qua mưa nắng dãi dầu.

 

Nếu là phân ch.ó thì là cỡ mini của mini, còn cái là cỡ XXXXXXL!

 

Bố Chu ha hả : "Đây chính là phân cá nhà táng trong truyền thuyết! Vàng nổi biển đấy!"

 

Giang Hạ: "......"

 

Đây là loại hương liệu thường xuất hiện trong truyện cổ trang, chuyên dùng cho vua chúa ?

 

Chu Thừa Lỗi đưa đáp án khẳng định: "Long Diên Hương, em bao giờ ?"

 

Sao thể từng qua?

 

Trước khi tiểu thuyết cổ trang, nàng qua bao nhiêu về loại hương liệu !

 

Chính vì tò mò, nàng còn cố ý tra cứu mạng, mới thứ đó là chất bài tiết của cá nhà táng.

 

Lúc nàng còn nghĩ, nếu các vị hoàng đế cổ đại ngày ngày bôi phân cá lên , ngày ngày đốt phân cá để ngửi mùi hương của nó thì sẽ cảm tưởng gì? Tuy rằng qua chế biến.

 

Chu Thừa Lỗi đang định bỏ thùng, bố Chu lập tức : "Đưa cho ba!"

 

Chu Thừa Lỗi liền đưa cho ông.

 

Bố Chu đón lấy, hai tay nâng niu, cúi đầu ngửi ngửi: "Thơm! Thơm thật!"

 

Là mùi vị của tiền tài!

 

Thứ nếu phẩm chất thì còn đắt hơn cả vàng!

 

Bố Chu đang định đưa cho Giang Hạ ngửi thử, Giang Hạ thấy kêu cứu mạng, đầu thì thấy Ôn Uyển bờ đang sức vẫy tay.

 

"Ôn Uyển đang kêu cứu mạng kìa."

 

Tai Chu Thừa Lỗi lắm, thấy, theo tầm mắt của Giang Hạ mới thấy.

 

Bố Chu cũng thấy, bảo vật nhặt , ông ngại mỗi ngày một việc thiện.

 

Hành thiện tích đức tích phúc, tài nguyên cuồn cuộn.

 

"Là Quốc Hoa và vợ nó, xem xem chuyện gì. Ba xem , con đỡ Tiểu Hạ chậm một chút."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-lam-giau-o-thap-nien-80/chuong-431-go-muc-thoi.html.]

 

Bố Chu đưa thùng cho Chu Thừa Lỗi, bỏ câu chạy .

 

Cũng những dân trong thôn khác thấy, liền nhao nhao chạy tới.

 

Giang Hạ và Chu Thừa Lỗi cũng rảo bước qua.

 

Khi Giang Hạ và Chu Thừa Lỗi đến nơi, Ôn Uyển hai phụ nữ trong thôn đỡ lên bờ.

 

Bố Chu và một dân khác đỡ Chu Quốc Hoa, nhưng căn bản dậy nổi.

 

Chu Thừa Lỗi thấy tình hình , sợ thương đến xương sống liền : "Khoan hãy động ! Con lấy tấm ván giường, tiện thể lái máy kéo tới đưa bệnh viện."

 

Hai liền chạm Chu Quốc Hoa nữa.

 

Chu Thừa Lỗi kéo Giang Hạ về nhà lấy máy kéo.

 

Mọi nhao nhao hỏi Chu Quốc Hoa thương.

 

Người phụ nữ đỡ Ôn Uyển cũng hỏi Chu Quốc Hoa thương thế nào.

 

"Trượt chân cẩn thận ngã thôi." Sự chú ý của Ôn Uyển đều dồn hai cái thùng nước Chu Thừa Lỗi đang xách, lơ đễnh trả lời một câu.

 

Vẫn bọn họ nhặt !

 

Gào rách cả cổ họng cũng chẳng ngăn cản !

 

Ôn Uyển bắt đầu nghi ngờ Chu Quốc Hoa chính là hòn đá tảng, chướng ngại vật con đường giàu của .

 

Cho nên ngay từ đầu tìm đưa biển là sai lầm .

 

Chu Thừa Lỗi dắt Giang Hạ về nhà.

 

Bước chân hai nhanh hơn một chút, nhưng cũng quá nhanh.

 

Bị thương xương cốt thì sẽ đau, nhưng đến mức nguy hiểm tính mạng.

 

Giang Hạ nên quá nhanh.

 

Chu Thừa Lỗi và Giang Hạ về đến nhà, dặn dò nàng nghỉ ngơi một chút, sang nhà bên cạnh thông báo cho Chu Binh Cường và vợ ông , tiện thể bảo họ chuẩn một tấm ván giường và cái gối, thu dọn ít quần áo, còn lấy máy kéo.

 

Vợ Chu Binh Cường tin con trai ngã thương cử động , sợ đến mức mặt cắt còn giọt máu!

 

Trong lòng Chu Binh Cường cũng hoảng loạn, nhưng rốt cuộc vẫn bình tĩnh hơn một chút: "Mau tháo giường! Lấy gối!"

 

Nhà ai mà chẳng thừa một tấm ván giường dùng đến, chỉ thể tháo ngay tại chỗ.

 

Khi hai vợ chồng khiêng ván giường, ôm gối, xách túi hành lý đến nơi thì Chu Thừa Lỗi lái máy kéo khỏi sân, đang đợi họ ở đầu ngõ.

 

Vợ Chu Binh Cường: "Nhà cháu chẳng xe jeep ? Xe jeep chẳng nhanh hơn ? Không nỡ lái ?"

 

Giang Hạ đang quàng khăn cho Chu Thừa Lỗi, xong liền nổi giận : "Chỉ máy kéo thôi, thím cần ? Không cần thì tự gọi xe cứu thương ! A Lỗi, xuống xe!"

 

Vợ Chu Binh Cường: "......"

 

Chu Binh Cường đặt ván giường lên máy kéo, vội : "Xin , thím cháu chỉ là quá lo lắng thôi! Phiền các cháu !"

 

Sau đó ông sang với vợ : "Bà nhanh lên ! Xe jeep ghế , thẳng ."

 

Vợ Chu Binh Cường vội vàng leo lên máy kéo.

 

Giang Hạ lườm bà một cái: "Lắm chuyện, nợ nần gì nhà các chắc? Suốt ngày chỉ gây phiền phức cho khác! Lần hại Chu Thừa Lỗi thương, chúng còn thèm tính toán !"

 

Chu Thừa Lỗi nắm lấy tay Giang Hạ: "Về phòng ! Anh sẽ về nhanh thôi."

 

Giang Hạ với : "Lái máy kéo cẩn thận, vội, an là quan trọng nhất!"

 

Chu Thừa Lỗi gật đầu: "Anh ."

 

Giang Hạ xong liền tránh sang một bên, để máy kéo chạy .

 

Chu Thừa Lỗi lái máy kéo rời .

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Vợ Chu Binh Cường Giang Hạ, nhịn thầm lầm bầm trong lòng: Tiểu thư lá ngọc cành vàng quả nhiên tính tình nóng nảy, cũng chỉ nhà họ Chu mới chịu đựng cái tính tiểu thư !

 

Mấy ngày nay bà thấy , cả nhà họ quả thực coi cô như công chúa mà hầu hạ.

 

Chậc, cưới một cái "tổ tông" về nhà!

 

Sau đó bà nghĩ đến Ôn Uyển.

 

Ôn Uyển cũng chẳng khá hơn là bao, Giang Hạ ngày thường còn chút việc nhà, rửa rau, nấu cơm, quét dọn vệ sinh đều .

 

Ôn Uyển quả thực là ham ăn biếng !

 

Ngày nào cũng đó sách, dịch thuật, việc nhà gì cũng mó tay, bảo nó nấu cơm thì kêu là ngửi mùi dầu mỡ sẽ nôn.

 

So sánh như , Giang Hạ còn hơn một chút, hơn nữa nhà đẻ Giang Hạ quyền thế.

 

Nhà đẻ Ôn Uyển đưa hai cân thịt dê sang còn nỡ, tặng cái đầu dê với tim dê sang!

 

Thật là phục sát đất!

Loading...