Lúc Giang Hạ cúp điện thoại, Chu Thừa Lỗi lái xe máy đến đón cô.
Giang Hạ kể nội dung cuộc điện thoại cho .
Chu Thừa Lỗi bảo: “Lát nữa chở hết cá con về nhà, sẽ gửi mười vạn cho Tiểu Đông.”
“Vâng, em .” Hôm nay dậy sớm, Giang Hạ thấy mệt, lười biếng ngáp một cái.
Về đến nhà, trong sân nhà cũ và nhà mới đều tấp nập cá, phơi cá.
Bờ biển gió to, mang cá đó phơi.
Giang Hạ mấy cái mẹt tre phơi cá, hỏi Chu Thừa Lỗi: “Mình nên mua ít lưới sắt mắt nhỏ về, đóng khung gỗ hình chữ nhật giàn phơi , cho phòng sấy cũng tiện.”
Mẹt tre , nhưng dễ mốc. Đợt mưa , Chu sợ mẹt mốc, mang phòng sấy hong một lúc.
Dùng lưới sắt mắt nhỏ đóng khung gỗ, nhược điểm là đắt, lưới đắt, gỗ cũng đắt, nhưng lưới inox rửa sạch sẽ lo mốc, nhiều lỗ thoáng, phơi cá càng nhanh khô.
Nhà cô thi thoảng mới phơi cá, mà là quanh năm suốt tháng, đầu tư mua lưới inox giàn phơi dùng lâu dài.
Chu Thừa Lỗi mấy cái mẹt tre, cũng thấy lưới sắt tiện hơn, “Được, lát nữa gửi tiền tiện thể mua luôn.”
Giang Hạ: “Mua cả lưới đ.á.n.h cá mắt nhỏ về giàn phơi nữa. Lưới sắt để trong phòng sấy, lưới đ.á.n.h cá để ngoài trời. Làm bộ bằng lưới sắt thì tốn kém quá.”
“Ừ, dần dần thế. Làm một đợt dùng thử xem , lưới đ.á.n.h cá giàn phơi, cá đặt lên sợ dồn giữa. Anh cứ mua cả hai loại về thử.”
Giang Hạ gật đầu: “Vâng.”
Hai chuyện phiếm một lúc, Chu Thừa Lỗi lái máy kéo bến chở nốt chỗ cá còn về, bưu điện gửi tiền.
Giang Hạ ở nhà phụ phơi cá.
Chập tối, Chu Thừa Sâm và Chu Oánh về.
Mẹ Chu thấy hai cha con, lưng họ hỏi: “Tú Nhàn về ?”
“Không ạ, cô bận soạn giáo án.” Chu Thừa Sâm viện cớ.
Hai vợ chồng vẫn chiến tranh lạnh, chán cảnh mặt nặng mày nhẹ ở nhà, thấy về nhà cũ thoải mái hơn nên đưa con gái về.
Con gái về cũng đòi về theo.
Mẹ Chu đang chuẩn nấu cơm, bảo: “Thế hai cha con ăn cơm bên luôn ! Một đừng bày vẽ bếp núc gì.”
“Vâng, để con bến tàu xem .” Chu Thừa Sâm thả con gái xuống đạp xe bến xem thuyền nhà về .
Chu Thừa Lỗi đang đóng giàn phơi trong sân, gọi với theo: “Anh hai, chong đèn bắt mực đấy, tối nay cùng ? 7 giờ , 12 giờ đêm về, ảnh hưởng đến mai .”
Chu Thừa Sâm đáp: “Được.”
Chu Thừa Sâm đến bến tàu thì em nhà Lý cũng cập bến.
Chu Thừa Sâm bước lên thuyền nhà , mấy sọt cá, hơn nửa sọt mực ống nhỏ.
Chỗ mực chắc tầm ba bốn mươi cân, bán ba bốn mươi đồng, cộng thêm cá tạp, chắc sáu bảy chục đồng, : “Hôm nay thu hoạch cũng khá đấy chứ.”
Lý Khánh Dân và Lý Khánh Kiệt : “ !”
Hai em đều lờ chuyện nửa sọt mực là do họ sớm chong đèn bắt .
Chu Thừa Sâm xách xô lấy hai cân mực, nhặt thêm chục con cá đù trắng để mang về nhà ăn.
Sau đó bê sọt mực xuống thuyền, đến chỗ thu mua.
Hai em nhà Lý tiếc đứt ruột!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-lam-giau-o-thap-nien-80/chuong-473-khong-can-ho.html.]
Đó là thành quả chong đèn cả buổi sáng của họ mà.
Lý Khánh Dân thì thầm oán trách Lý Khánh Kiệt: “Đã bảo mang mực sang bến tàu bên bán mà !”
Lý Khánh Kiệt: “Em ngờ em rể về đột xuất thế !”
Lý Khánh Dân: “Hôm nay coi như công cốc.”
Lý Khánh Kiệt cũng xót xa: “Lần tính sai , may mà mùa mực mới bắt đầu, hai tháng tới còn bắt nhiều. Rút kinh nghiệm , từ mai bắt mực là mang sang bến bên bán luôn, hẵng kéo lưới.”
Sọt mực coi như mất trắng, Lý Khánh Dân gật đầu: “Mau khuân cá xuống bán , về sớm ăn cơm ngủ nghỉ, tối nay sớm chút. Gỡ gạc chỗ mất mát !”
Lý Khánh Kiệt gật đầu: “Được!”
Thế là hai em vội vàng khuân cá xuống, gánh đến chỗ thu mua.
Tại điểm thu mua, Chu Thừa Sâm đang xếp hàng, đợi em nhà Lý gánh cá đến nơi.
Chu Thừa Sâm hỏi: “Anh cả, hôm nay hết bao nhiêu tiền dầu?”
Lý Khánh Dân hề hề: “Hai mươi đồng, hôm nay xa chút mới bắt mực.”
Chu Thừa Sâm gì, rút 40 đồng đưa cho họ: “Hôm nay vất vả cả ngày , các về nghỉ sớm ! Để bán nốt cho.”
Lý Khánh Dân vui vẻ nhận lấy: “Không vất vả ! Thế bọn về nhé.”
Chu Thừa Sâm gật đầu, sực nhớ điều gì bảo: “À đúng , sáng mai các cần sớm thế , từ đêm nay thuê khác chong đèn bắt mực . Thuyền tầm 7 giờ sáng mai mới về, nên các cứ 8 giờ hẵng nhé.”
Anh em nhà Lý: “......”
Lý Khánh Kiệt: “Em rể định chong đèn bắt mực ban đêm ? Bọn cũng mà, cần gì thuê ngoài!”
Lý Khánh Dân cũng gật đầu lia lịa: “ đấy! Bọn đổi sang đêm cũng ! Không cần thuê ngoài , hoặc là chú thuê ban ngày .”
Mực ống nhỏ đắt tiền thế , giờ mới đầu vụ, chính vụ mỗi đêm kiếm cả trăm cân là chuyện bình thường.
Thuê ngoài chẳng để hưởng lợi ?
Hắn còn đang tính nhân mùa mực kiếm một khoản kha khá, đủ tiền đặt cọc mua thuyền.
Chu Thừa Sâm: “Không cần , tối về sẽ cùng, chỉ cần gọi thêm một em cùng phòng cùng là , các cứ ban ngày như cũ !”
Hai em mặt như đưa đám!
Cảm giác như để tuột mất cả trăm triệu !
Chu Thừa Sâm liếc biểu cảm của họ, gì thêm.
Lúc đến lượt bán cá, bê sọt mực lên cân.
38 cân 6 lạng.
Ông Kim bảo: “Sáng nay thu mực của A Lỗi giá một đồng hai, nhưng mực tươi hơn, của tươi bằng, trả một đồng nhé.”
Chu Thừa Sâm gật đầu: “Được!”
Lý Khánh Dân và Lý Khánh Kiệt tim rỉ máu.
38 đồng , lẽ là của họ!
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Còn mấy gánh cá bán nữa, cũng đáng khối tiền đấy.
Hai dám tiếp nữa, ủ rũ bỏ về!