Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 489: Cô lo thân cô trước đi!

Cập nhật lúc: 2025-12-05 00:11:03
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngày hôm , sáng sớm trời đầy mây nhưng mưa, chiều tối thế nào.

 

Hơn 9 giờ sáng Hầu T.ử lái xe tải đến chở hàng .

 

Nhóm Hà Hạnh Hoàn chia việc, một nửa rửa mực, một nửa chần mực.

 

Lúc đội trưởng Chu đến, thấy trong sân bày đầy những sọt mực ống nhỏ tươi rói.

 

Bên cạnh là những sọt mực chần qua nước sôi.

 

Đội trưởng Chu những sọt mực tươi, khen: “Mực tươi thật đấy.”

 

“Đương nhiên là tươi ạ, Hầu T.ử bảo chọn hàng tươi nhất chở đến đấy.”

 

Giang Hạ đang giúp nhóm lửa trong bếp, trong sân gọi với : “Tiểu Hạ ơi, đội trưởng Chu đến !”

 

Đội trưởng Chu tay cầm cờ thi đua: “......”

 

Có cần thiết nhấn mạnh chữ “” thế !

 

Ông bảo: “Yên tâm, đến kiểm tra , đến khen thưởng đấy! Tin vui!”

 

Giang Hạ từ trong bếp hỏi: “Tin vui gì thế ạ?”

 

Đội trưởng Chu hớn hở: “Cờ thi đua! Lãnh đạo thị sát bao nhiêu hộ cá thể, thấy nhà cô nhất, quy củ nhất, nên đặc biệt trao tặng cờ thi đua Hộ cá thể ưu tú. Cờ là cờ luân lưu, thành phố quyết định mỗi tháng sẽ chọn một hộ xuất sắc nhất để trao tặng. Các cô cố gắng lên, phấn đấu tháng giữ vững danh hiệu , rạng danh đội sản xuất chúng .”

 

Giang Hạ tươi nhận lấy: “Chúng cháu nhất định sẽ cố gắng ạ! Cảm ơn Đảng và tổ chức ghi nhận!”

 

Đội trưởng Chu tiếp: “Khoảng mùng mười tháng sẽ các hộ cá thể khác đến tham quan học tập, cô nhớ chuẩn cho chu đáo nhé.”

 

Giang Hạ: “Chúng cháu nhất định sẽ chuẩn kỹ càng ạ!”

 

“Còn nữa, mảnh đất cô xin cấp để xây xưởng , trấn phê duyệt , cô bảo A Lỗi lúc nào rảnh thì thủ tục, nộp tiền nhé!”

 

“Vâng, cảm ơn đội trưởng Chu nhiều quá! A Lỗi đang xem vẹm xanh, lát về cháu sẽ báo.”

 

“Không công lao của , đừng cảm ơn , là do các cô tự , lãnh đạo thấy thôi.” Đội trưởng Chu dặn dò thêm vài câu về.

 

Ra khỏi sân, đội trưởng Chu sang nhà Chu Quốc Hoa đối diện.

 

Vợ Chu Binh Cường đang băm rau lợn trong sân, thấy đội trưởng Chu thì mặt cắt còn giọt máu.

 

Không chứ?

 

Lại gọi lên đội phê bình nữa ?

 

Hôm qua mắng cả buổi còn gì!

 

Đội trưởng Chu hỏi bà : “Vợ Quốc Hoa ? Có điện thoại tìm cô , đây là nhắn .”

 

Vợ Chu Binh Cường thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy tờ giấy: “Cảm ơn đội trưởng! Đội trưởng ăn sáng ? Nhà hôm nay nấu cháo cá tươi, ông bát?”

 

ăn ! còn việc, đây!”

 

“Vâng ông thong thả.”

 

Đợi đội trưởng Chu khuất, vợ Chu Binh Cường mới hướng lên ban công tầng hai gọi to: “Ôn Uyển, điện thoại!”

 

Ôn Uyển đang bơm mực bút máy, liền đặt bút xuống, chạy xuống lầu.

 

Vợ Chu Binh Cường đưa tờ giấy cho cô : “Đội trưởng Chu mang đến, bảo điện thoại tìm cô, đây là để .”

 

Ôn Uyển nhận lấy, liếc qua ngay là xưởng dệt, nhưng cô ngạc nhiên: “Đội trưởng Chu đích đến báo tin á?”

 

“Ừ, chắc là tiện đường.”

 

Ôn Uyển chẳng quan tâm tiện đường , miễn là đội trưởng Chu đích đưa là .

 

hí hửng ngoài, liền thấy Giang Hạ đang treo cờ thi đua cửa.

 

Lá cờ hình tam giác, bên thêu năm chữ vàng chói lọi “Hộ cá thể ưu tú”.

 

Hóa đội trưởng Chu đích đến trao cờ cho Giang Hạ, tiện thể báo tin cho cô !

 

bĩu môi.

 

Cái sân rách nát, mấy món ăn vặt mà cũng gọi là hộ cá thể ưu tú á?

 

Sớm vài năm thì cái gọi là đầu cơ trục lợi đấy!

 

Nếu Giang Hạ ông bố to thì lá cờ ?

 

Ôn Uyển cầm tờ giấy, ngẩng cao đầu ngang qua Giang Hạ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-lam-giau-o-thap-nien-80/chuong-489-co-lo-than-co-truoc-di.html.]

Cứ chờ đấy! Đợi cô kiếm mấy chục vạn ở hội chợ, cô cũng mở xưởng cho mà xem.

 

Giang Hạ cái dáng điệu như gà chọi thắng trận của Ôn Uyển mà thấy khó hiểu!

 

mà, hi vọng lát nữa gọi điện thoại xong về, cô vẫn còn ngẩng cao đầu như thế!

 

Giang Hạ treo xong cờ luân lưu, lùi ngắm nghía, ngay ngắn , !

 

bếp tiếp tục nhóm lửa.

 

Nửa tiếng , Ôn Uyển đùng đùng nổi giận về!

 

xông thẳng nhà cũ của họ Chu: “Giang Hạ, cô đây cho !”

 

Nhóm Hà Hạnh Hoàn thấy Ôn Uyển hừng hực khí thế, đều bật dậy.

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Giang Hạ bước , nhướng mày , gì.

 

Mấy Hà Hạnh Hoàn đều chắn bên cạnh Giang Hạ, sợ Ôn Uyển đang như con thú điên lao đ.á.n.h .

 

Ôn Uyển gào lên: “Có cô gọi điện cho ông chủ xưởng dệt hoặc chủ biên Phàm ? Cô gì với họ? Tại ông chủ Quách thuê nữa? Tại chủ biên Phàm bảo cần dịch sách nữa?”

 

Giang Hạ vẻ mặt vô tội: “Chuyện hỏi chủ biên Phàm chứ! Hỏi gì! Là chủ biên Phàm thuê cô chứ ! Với quen ông chủ Quách nào cả, càng điện thoại của ông .”

 

Ôn Uyển: “Cô đừng giả ngu! Chắc chắn cô gọi điện cho chủ biên Phàm và ông chủ Quách!”

 

Giang Hạ gật đầu: “ gọi cho chủ biên Phàm. Còn ông chủ Quách là ai thì xin , quen!”

 

Ôn Uyển tức tối: “Cô quá đáng lắm! Tâm địa đen tối! Cô chặn đường ăn của khác chẳng khác nào g.i.ế.c cướp của ?”

 

Giang Hạ: “Hóa cô cũng điều đó , thế thì phiền cô đừng đây lãng phí thời gian của chúng nữa, chúng đang kiếm tiền đấy! Cô lãng phí thời gian của chúng cũng chẳng khác nào g.i.ế.c cướp của !”

 

Giang Hạ cầm lấy cái chổi, bắt đầu quét nước rửa mực đọng sân.

 

Quét tới tấp về phía Ôn Uyển.

 

Ôn Uyển hét: “Rốt cuộc cô gì với chủ biên Phàm?”

 

Ôn Uyển tức đến phát !

 

Không hội chợ, công việc dịch sách cũng mất, lấy gì mà kiếm tiền?

 

Sao Giang Hạ thể quá đáng đến thế?!!!

 

Sao độc ác như chứ!

 

trọng sinh trở về cướp mất Chu Thừa Lỗi , còn thế nào nữa?

 

Đến con đường sống cũng chừa cho ?

 

Ôn Uyển càng nghĩ càng tủi , mắt đỏ hoe.

 

Giang Hạ quét nước : “ bảo với chủ biên Phàm là hội chợ phiên dịch , bụng mang chửa gây phiền hà cho , vì hôm qua trong thôn bà bầu ngửi thấy mùi dầu mỡ nhà mà chóng mặt buồn nôn, tố cáo nhà đấy! sợ đến hội chợ ngửi mùi cũng buồn nôn chóng mặt thì khổ.”

 

Ôn Uyển: “......”

 

Giang Hạ dừng tay, chống cán chổi lạnh lùng : “ còn bảo chủ biên Phàm chuyển hết sách cần dịch sắp tới cho . Ai bảo kẻ chặn đường tài lộc của chứ? Kẻ nào chặn đường , sẽ khiến kẻ đó còn đường mà ! xem đường của cô rộng đường của rộng!”

 

Ôn Uyển: “......”

 

“Phiền cô tránh , đừng trong sân nhà ! quét dọn, nhỡ nước b.ắ.n thì ngại lắm!” Giang Hạ xong, cúi xuống dùng hết sức quét mạnh một cái!

 

Chổi quét theo một làn nước bẩn b.ắ.n tung tóe lên Ôn Uyển!

 

“Á!” Ôn Uyển hét lên.

 

Giang Hạ ngẩng đầu: “Xin nhé! thấy cô vẫn lì ở đó. Sao cô còn ?!”

 

Giang Hạ dừng tay, tiếp tục quét.

 

Ôn Uyển tức điên , lấy tay áo lau nước bẩn tanh ngòm mặt, nghiến răng: “Giang Hạ, cô quá đáng lắm! Cô đắc ý lâu !”

 

Nói xong, cô phủi mạnh nước bẩn , mắt đỏ hoe chạy khỏi sân về nhà.

 

Thật quá quắt!

 

Cậy gia thế mà ngang ngược hống hách, coi trời bằng vung!

 

Đợi xưởng may của đóng cửa, bố cô ngã ngựa, xem cô còn vênh váo nữa !

 

Giang Hạ cổng sân: “ còn đắc ý lâu lắm, cần cô lo, cô lo cái !”

 

Nói xong, cô đóng sầm cổng !

 

 

Loading...