Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 572: Tới nơi
Cập nhật lúc: 2025-12-05 13:20:51
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đoàn của Giang Hạ từ sân bay về đến tứ hợp viện thì là 3 giờ chiều. Trương Phức Nghiên lái chiếc xe Jeep đến đón họ. Vì xe đạp mất trộm, Giang Đông dứt khoát mua một chiếc Jeep ở Kinh Thị, coi như quà sinh nhật tặng Trương Phức Nghiên.
Giang Hạ quan sát căn tứ hợp viện. Trương Phức Nghiên và Giang Đông đến quét dọn sạch sẽ từ , mở cửa sổ cho thông thoáng.
Sân vườn mua xong là Giang Đông cho tu sửa , nên từ trong ngoài đều mới. Tất nhiên chỉ là tu sửa đơn giản, nên tổng thể căn nhà trông vẫn mộc mạc, giản dị. Trong sân còn một cây bạch quả, đến cuối tháng Mười lá chuyển vàng chắc chắn sẽ .
Mợ hai thốt lên: "Cái sân thoáng đãng quá!"
Ông ngoại gật gù: "Nhà đấy!"
Ba đứa trẻ tỉnh ngủ, đến sân cũng quấy, ông ngoại thấy liền khen nhà .
Giang Hạ cũng thấy . Tốt đến mức nào ư? Kiếp mơ cô cũng dám nghĩ thể sở hữu một căn tứ hợp viện ngay tại vị trí đắc địa ở Kinh Thị.
Bà ngoại quanh: "Sân cũng coi như rộng, thể trồng rau, trồng hoa các kiểu." Bà bắt đầu quy hoạch trong đầu xem góc nào trồng rau gì để tận dụng đất đai.
Ông ngoại gạt : "Không là 'coi như rộng', mà ở đất Kinh Thị thế là quá rộng , bà đừng so với sân vườn ở quê. Mà bà cũng đừng nghĩ đến chuyện trồng rau, sân để dành cho bọn trẻ con chơi đùa chứ!"
Trồng rau trong sân mấy luống, ăn đủ, đằng nào chẳng mua, trồng gì cho mệt?
Giang Hạ : "Không ạ, bọn trẻ chạy nhảy, bà ngoại thích trồng gì thì trồng. Giờ máy bay lâu cũng mệt , ông bà, mợ hai, em Thu Phượng, chọn phòng nghỉ ngơi chút !"
Trương Phức Nghiên cũng tiếp lời: " đấy ạ, nghỉ ngơi . Ba gian đều là phòng cho khách, giường chiếu đồ đạc cháu lau dọn hôm qua , chăn màn đều là Giang Đông mới mua, giặt sạch sẽ cả , cứ việc dùng."
Giang Đông bế cháu lên: "Cậu thuê đóng cho các cháu một cái cũi lớn, thử xem thoải mái nào."
Chiếc cũi trẻ em đặt ngay phòng khách. Cũi lắp bánh xe xoay, tối thể đẩy phòng, ngày đẩy phòng khách. Tuy cửa phòng ngạch cửa nhấc lên một chút nhưng vẫn tiện lợi. Nội thất trong phòng khách đều là đồ gỗ thịt mới tinh.
Đặt ba đứa trẻ cũi để chúng tự chơi, Chu Thừa Lỗi và Giang Hạ về phòng thu xếp hành lý. Giường, bàn trang điểm, tủ quần áo trong phòng đều mới cứng. Giang Đông chuẩn chu đáo thứ cho chị.
Giang Hạ với Chu Thừa Lỗi: "Lát nữa nhớ đưa tiền trả cho thằng Đông nhé."
"Ừ."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Giang Hạ mở tủ quần áo, định cất đồ mang theo . Trong tủ sẵn ít quần áo, đa là đồ Giang Hạ nhờ Giang Đông mang lên từ , cũng vài bộ mới, chắc là cùng Trương Phức Nghiên mua giúp. Quần áo của trẻ con cũng nhiều bộ, là giặt sạch sẽ, thể mặc ngay.
Vợ chồng cùng xếp quần áo từ vali tủ. Mọi thứ xong xuôi, cho ba đứa nhỏ b.ú sữa xong thì cũng hơn 5 giờ chiều, cả nhà kéo tiệm cơm gần đó ăn tối.
Ăn xong, Giang Đông đưa Trương Phức Nghiên về nhà. Căn tứ hợp viện Giang Đông mua ngay sát vách, cũng tu sửa nhưng vẫn ở ký túc xá chứ về ở, vì một ở căn nhà rộng thế buồn lắm.
Giang Hạ rủ em trai về ở cùng, dù nhà vẫn còn thừa ba bốn phòng.
Giang Đông từ chối: "Thôi, em sẽ dọn về ở căn bên cạnh. Chị , cần gì cứ ới em một tiếng." Bố cũng dặn dò rảnh rỗi thì qua giúp chị trông cháu, nhất là lúc rể vắng nhà. Trẻ con ốm đau sốt sắng nửa đêm, bố lo mấy phụ nữ chân yếu tay mềm sợ hãi khi đưa con viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-lam-giau-o-thap-nien-80/chuong-572-toi-noi.html.]
Giang Đông tính sẽ dọn về căn bên cạnh ở. Khi nào rể vắng thì qua ngủ phòng khách bên để tiện trông nom. Còn khi rể ở nhà thì về bên , tránh phiền chị.
Cả ngày đường mệt mỏi, cơm nước xong xuôi, Giang Hạ, Chu Thừa Lỗi và mợ hai cùng tắm rửa cho ba đứa nhỏ dỗ chúng ngủ. Cả nhà cũng ngủ sớm.
Hôm , Chu Thừa Lỗi và Giang Đông đưa mợ hai cùng ông ngoại dạo một vòng cho quen đường xá, chỉ chỗ chợ búa. Lúc về, hai đàn ông mỗi dắt một chiếc xe đạp nữ mới coóng. Một chiếc cho Giang Hạ học, một chiếc cho mợ hai chợ.
Giang Đông nhắc nhở chị gái: "Chị ơi, để xe bên đường nhớ khóa nhé, là mất ngay đấy! Em lên Kinh Thị mất ba cái xe đạp ."
Mợ hai xong xót ruột: "Thật á? Thế thôi mợ bộ chợ là ! Không cần xe đạp , là các cháu xem ai cần thì bán !" Bà sợ ngoài mất xe của các cháu.
Giang Hạ trấn an: "Mợ hai đừng lo, em trai con quên khóa xe nên mới mất thôi, chứ mợ chợ dắt xe bên thì ai mà lấy trộm !"
Giang Đông gật đầu phụ họa: " đấy ạ, chợ cũng xa, xe đạp bất tiện lắm. Mua bán thì lỗ vốn c.h.ế.t!"
Mợ hai lúc mới thôi, nhưng trong lòng tự nhủ giữ gìn cái xe cẩn thận như giữ vàng.
Buổi chiều, Chu Thừa Lỗi và Giang Đông mua một chiếc tivi và một chiếc tủ lạnh về. Sau sẽ thường xuyên gửi hải sản lên cho vợ tẩm bổ, tủ lạnh là thứ thể thiếu. Còn tivi là mua cho ông bà ngoại xem giải khuây.
Hai đàn ông hì hụi lắp ăng-ten, Giang Hạ bế con ở sảnh xem tivi lên hình . Ông bà ngoại ở quê tivi, thấy con cháu bận rộn bèn hỏi: "Cái tivi đến hai trăm đồng ?"
Chu Thừa Lỗi dối: "Không đến ạ, rẻ bèo mà."
Bà ngoại lườm: "Cháu chỉ giỏi lừa ông bà! Mua cái gì? Ông bà ham xem tivi ."
Giang Hạ : "Cháu ham xem ạ! Bà ngoại xem cùng cháu cho vui!"
Nghe cháu gái , bà ngoại mới : "Được !"
Thực bà Chu kể, vợ chồng Giang Hạ trừ lúc ăn cơm xem chút thời sự tin tức thì chẳng bao giờ xem tivi, Giang Hạ rảnh rỗi dịch sách kiếm tiền. Hai vợ chồng nó ham kiếm tiền lắm. Cái tivi rõ ràng là mua cho các cụ xem cho đỡ buồn. Bà ngoại cảm động xót tiền cho các cháu.
Khí hậu Kinh Thị lạnh sớm và khắc nghiệt hơn ở quê nhiều. Hôm , Giang Hạ và Chu Thừa Lỗi bế con, đưa ông bà ngoại và hai con mợ hai mua ít quần áo ấm.
Đến cửa Bách hóa Đại lầu, ông bà ngoại sống c.h.ế.t chịu .
Ông ngoại khăng khăng: "Ông mang đủ quần áo ! Không cần mua!"
Giang Hạ kiên nhẫn giải thích: "Ông ơi, thời tiết Kinh Thị lạnh lắm, lập đông xong tuyết rơi dày, quần áo mang từ quê lên ở nhà mặc thì đủ ấm, chứ ở đây thì thấm tháp ."
Bà ngoại xuýt xoa: "Quần áo ở đây đắt cắt cổ! Chúng mua ở đây! Đi mua ít bông và vải về tự may thôi. Giờ lập đông, vẫn kịp may mà."
Mợ hai cũng hùa theo: " đấy, mua bông về tự may ! Mợ may mà."
Mấy dùng dằng ngay cửa , chắn hết cả lối . Có nhịn lên tiếng: "Không thì tránh đường cho khác chứ?"