Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 573: Trông khá xinh đẹp

Cập nhật lúc: 2025-12-05 13:20:52
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Xin , xin ." Mợ hai và bà ngoại vội vàng nép sang một bên.

 

Giang Hạ lùi ngoái đầu . Phía là hai con. Cô gái trẻ tóc uốn xoăn, quần áo trang điểm vô cùng thời thượng. Người phụ nữ lớn tuổi mặc âu phục, trang điểm khéo léo, đoan trang.

 

Ánh mắt hai họ lướt qua nhóm Giang Hạ một cách hờ hững. Có lẽ vì khí chất của Giang Hạ và Chu Thừa Lỗi khá nổi bật nên hai con họ kìm thêm nữa.

 

Khi ánh mắt phụ nữ lớn tuổi lướt qua gương mặt Giang Hạ, bà khựng một chút. Còn cô gái trẻ thì thể rời mắt khỏi Chu Thừa Lỗi.

 

Đợi nhóm Giang Hạ tránh xa vài bước, hai con họ mới tao nhã bước tòa nhà Bách hóa rộng lớn.

 

Chờ họ khuất, Lý Thu Phượng mới thì thầm phàn nàn: "Cửa rộng thế , gì mà bảo chắn đường?"

 

Đi vài mét, phụ nữ tên Đổng Yến nhịn đầu Giang Hạ nữa.

 

Cố Nguyệt thấy cũng theo: "Mẹ, quen họ ?"

 

Đổng Yến lắc đầu: "Nghe giọng thì địa phương, chỉ tò mò họ ở tới thôi. Con thấy cô gái trẻ trông... khá xinh ?"

 

"Dù giọng chắc chắn là dân tỉnh lẻ . Đẹp á? Cũng chỉ cái da trắng chút thôi, còn lâu mới bằng con!" Cố Nguyệt thích khen khác . Cô ả liếc Giang Hạ, thuận tiện ngắm luôn Chu Thừa Lỗi cạnh. Người đàn ông mới gọi là trai!

 

Đổng Yến : "Tất nhiên là bằng con gái ." Bà đầu Giang Hạ thêm cái nữa mới thu hồi tầm mắt.

 

Hai con cùng về phía khu bán quần áo thời trang.

 

Mợ hai theo dáng vẻ sang trọng của hai họ, chép miệng: "Cháu xem, thương mại mua quần áo là những như thế, chúng cần gì đây mua, mặc bẩn tí tiếc đứt ruột."

 

Cái gì mà " như thế", chẳng đều là như cả ? Chu Thừa Lỗi thầm nghĩ nhưng , chỉ bảo: "Vào xem ạ, mua cho mấy đứa nhỏ ít quần áo dày với mấy cái chăn nhỏ. Sữa bột cũng mua ở Bách hóa mà."

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Giang Hạ gật đầu: "Đi thôi ạ! Đi chỗ khác xa lắm, bộ cũng mất hơn tiếng đồng hồ, bế con xe buýt thì bất tiện."

 

Giang Hạ cũng sợ xe buýt chen chúc va đập con. Hơn nữa tốn thời gian chỗ khác để tiết kiệm vài đồng, cô thà dành thời gian đó dịch sách còn kiếm nhiều hơn.

 

Nghe , mợ hai và bà ngoại mới phản đối nữa. Mấy cùng bế con thương mại.

 

Ông bà ngoại cả đời từng khu mua sắm lớn thế , ngày thường chỉ mua đồ ở Cung tiêu xã, giờ trong cứ ngó nghiêng khắp nơi.

 

Đồ dùng sinh hoạt hôm qua mua đủ, Giang Hạ thẳng đến khu bán quần áo.

 

Mợ hai chỉ tay: "Đằng bán đồ trẻ em kìa."

 

Bà ngoại kinh nghiệm hơn, bà sờ một tấm chăn nhung mỏng và một cái chăn ủ dày: "Loại chăn nhung mỏng đấy, trời lạnh thì quấn bên trong, mua thêm cái chăn bông dày bọc bên ngoài. Lúc trời lạnh lắm thì dùng chăn mỏng, lạnh thì dùng chăn dày, đủ ấm thì quấn cả hai."

 

Mợ hai tán thành: " , chăn nhung mỏng ôm sát , gió lùa nên ấm hơn."

 

Giang Hạ liền chọn loại chất lượng nhất, quan tâm đến hoa văn vì kiểu nào trông cũng chẳng mắt lắm. Cô hỏi nhân viên bán hàng: "Tấm bao nhiêu tiền chị?"

 

Cô nhân viên liếc họ: "Tấm là hàng Thượng Hải, hàm lượng lông cừu cao, 19 đồng 8 hào."

 

Bà ngoại thảng thốt: "Đắt thế!"

 

Cô nhân viên đang đan len, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên: " giá đấy! Còn phiếu nữa cơ. Có loại rẻ hơn, nhưng rẻ cũng 15 đồng."

 

Mợ hai sờ sờ chất vải: "Đắt hơn ở quê , nhưng sờ thấy dày dặn chắc chắn hơn."

 

Cô nhân viên im lặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-lam-giau-o-thap-nien-80/chuong-573-trong-kha-xinh-dep.html.]

 

Giang Hạ gật đầu: "Thời tiết ngoài lạnh hơn mà." Vì thế cô mới sợ đồ mang theo đủ ấm. Cô mua tổng cộng hai tấm chăn nhung, mua thêm hai cái chăn ủ dày dặn.

 

Ông ngoại nhắc: "Có mua thiếu một cái ? Sao mua ba cái?"

 

"Ở nhà sẵn ba cái ạ, hai cái cháu mua dự phòng, sợ cháu tè dầm cái ."

 

Cô thấy trong tủ quần áo ở nhà sẵn ba bộ chăn nhung và chăn ủ dày, chắc là Giang Đông và Trương Phức Nghiên chuẩn . Đồ cô mang theo còn đang tàu tới, mà cũng dày bằng loại . Không tã giấy, dùng tã vải dễ ướt chăn nệm. Nhiều khi đang tã bọn trẻ tè, ướt hết cả quần áo lẫn ga giường. Chuẩn thừa chút bao giờ thừa.

 

Cô nhân viên xong ngước mắt Giang Hạ. Nhà ba cái mà còn dám bỏ tiền mua thêm hai cái dự phòng?

 

Giang Hạ mua thêm cho các con ba bộ áo khoác dày và ba cái áo bông mỏng. Áo khoác mua ở quê cái nào bì độ dày ở đây. Tiền chăn và quần áo tổng cộng hết hơn hai trăm đồng.

 

Sau đó, Giang Hạ dẫn sang khu thời trang. Cô chọn cho ông ngoại, bà ngoại, mợ hai và Lý Thu Phượng mỗi một chiếc áo khoác lông vũ, bảo họ mặc thử.

 

Bà ngoại cầm cái áo hỏi giá: "Cái bao nhiêu tiền?"

 

"80 đồng."

 

Mợ hai nhầm: "Mười tám đồng hả? Nhẹ bẫng thế mà 18 đồng? Có nhầm đấy?"

 

Nhân viên bán hàng thấy họ quê mùa ngạc nhiên thì bĩu môi: "Đây là áo lông vũ! Áo lông vũ thì nhẹ, nhưng ấm hơn áo bông nhiều."

 

Mợ hai nghi ngờ: "Nhẹ thế thì ấm ?"

 

Ông bà ngoại xua tay quầy quậy: "Thôi chúng thử !" Đắt quá thể!

 

Nhân viên bán hàng lười chẳng buồn giải thích.

 

Chu Thừa Lỗi một bế hai đứa nhỏ, giục: "Mọi thử ! Loại áo ấm hơn áo bông, mặc mười năm tám năm vẫn ."

 

Giang Hạ cũng khuyên: "Tuy là 80 đồng, nhưng tính mỗi năm đến mười đồng, thế thì tính là đắt." Cô đưa tay đón lấy đứa bé trong lòng mợ hai: "Mợ thử , thử mới loại mặc nhẹ nhàng hơn áo bông, việc cũng tiện. Mọi thử cháu cứ mua đại, mua về đổi ."

 

Nghe mấy mới rón rén thử. Giang Hạ thấy họ mặc đều vặn, đó định chọn áo len.

 

Mợ hai vội ngăn: "Áo len cần mua ! Mợ với con Thu Phượng đan! Mua len sợi về là ! Hai ba ngày là mợ đan xong một cái. Đừng lãng phí tiền! Tự đan còn ấm hơn."

 

Ông bà ngoại cũng nhao nhao: "Chúng mang theo áo len, áo bông , cần mua nữa!"

 

Giang Hạ đành thôi chọn áo len cho họ, sợ họ ngại, lát nữa mua len sợi là . Mua nhiều len một chút để đan thêm áo mũ cho bọn trẻ.

 

Bốn chiếc áo lông vũ tổng cộng hết 318 đồng, Giang Hạ rút tiền thanh toán ngay lập tức.

 

Đổng Yến và Cố Nguyệt đang xem giày ở gần đó, thấy Giang Hạ vung tay mua liền lúc bốn cái áo lông vũ cho nhà thì kinh ngạc thôi. Áo lông vũ thuộc hàng xa xỉ phẩm, dám bỏ tiền mua nhiều! Hơn nữa lúc nãy các cô còn thấy cô mua một đống đồ trẻ em hết hơn hai trăm đồng.

 

Thoáng cái tiêu hết năm sáu trăm đồng mà mắt chớp, như ở Kinh Thị , nhưng tuyệt đối nhiều.

 

Cố Nguyệt nhịn Giang Hạ. Lúc nãy ở ngoài cửa thấy họ rụt rè dám , ngờ giàu ngầm đến thế!

 

Lúc Chu Thừa Lỗi gọi vợ: "Hạ Hạ, em đây thử đôi giày xem." Giang Hạ vội chỉ mang theo một đôi giày, sợ cô đồ đổi.

 

Cố Nguyệt sang: "..."

 

Đó chính là đôi giày da dê nhỏ mà cô ả ngắm nghía, mua nhưng tiếc tiền dám mua!

 

 

Loading...