Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 574: Giống quá!

Cập nhật lúc: 2025-12-05 13:20:53
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mắt của Chu Thừa Lỗi , Giang Hạ thích. Cô nhờ nhân viên lấy đúng chân thử, lên chân . Đợi trời mát thêm chút nữa, phối với áo khoác măng tô thì tuyệt vời. Cô quyết định mua luôn.

 

Cố Nguyệt: "..."

 

Đôi giày hơn 60 đồng, thử một cái là mua ngay chút do dự!

 

Giang Hạ trả tiền xong, mua sáu cân len sợi, đó giơ tay xem đồng hồ: "11 giờ , về thôi !" Ra ngoài gần hai tiếng, cô sợ lát nữa con dậy sẽ đói.

 

"Được."

 

Cả nhóm rời khỏi trung tâm thương mại. Lúc họ thì con Đổng Yến và Cố Nguyệt cũng vặn rời . Một chiếc xe đỗ cửa đón hai con họ. Nhóm Giang Hạ thì bộ về.

 

Chiếc xe lướt qua họ. Đổng Yến trong xe, ánh mắt kìm dán chặt lên gương mặt Giang Hạ.

 

Hai mươi phút , xe chạy khu đại viện.

 

Về đến nhà, việc đầu tiên Đổng Yến thẳng thư phòng của chồng, lấy từ ngăn cùng của giá sách một quyển sách cũ, mở , một tấm ảnh đen trắng rơi xuống đất.

 

Đổng Yến nhặt lên. Trong ảnh là một cô gái mặc quân phục, đội mũ gắn đỏ, rạng rỡ.

 

Đổng Yến xổm sàn nhà, tay run run cầm tấm ảnh.

 

Giống! Quá giống!

 

Bà cứ thần tấm ảnh, qua bao lâu, cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng Cố Nguyệt gọi "Ba".

 

Bà vội vàng kẹp tấm ảnh sách, trả lên giá, định dậy thì phát hiện chân tê rần.

 

Khi Cố Hằng bước thư phòng, thấy vợ đang sửa sang bàn việc, chỉnh khung ảnh gia đình.

 

Đổng Yến gượng: "Ông về ?"

 

Cố Hằng: "Ừ, thư phòng để tự dọn là , bà cần động ."

 

" chỉ lau bụi chút thôi."

 

Cố Hằng gì thêm.

 

" xem cơm nước xong ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-lam-giau-o-thap-nien-80/chuong-574-giong-qua.html.]

 

"Được."

 

Đổng Yến ngoài, chân vẫn còn tê nên dáng cứng nhắc. Cố Hằng phát hiện , quan tâm hỏi: "Chân bà thế?"

 

"Không , hôm nay dạo phố với cái Nguyệt, bộ nhiều quá thôi."

 

Cố Hằng nghi ngờ gì, vợ và con gái mua sắm lúc nào chẳng cả buổi. Đợi vợ khuất, ông đóng cửa , cất một tập tài liệu két sắt mới ăn cơm.

 

Trong bữa cơm, Cố Hằng hỏi con gái: "Hôm nay phố với mua ?"

 

Đổng Yến đáp : "Không, cái Nguyệt thích một đôi giày da và mẫu áo lông vũ mới về nhưng tiếc tiền cho mua."

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Cố Nguyệt bĩu môi: "Đôi giày đó một cô gái mua mất ! Con thấy cô mua liền một lúc bốn cái áo lông vũ với đôi giày da đó. Trong chốc lát tiêu hết hơn 600 đồng!"

 

Đổng Yến liếc chồng: "Cũng con cái nhà ai mà nhiều tiền thế."

 

Con cái nhà ai ư? Chắc chắn là loại đua đòi hỏng con cái. Cố Hằng vốn tán thành quan điểm tiêu xài hoang phí : "Kiểu tiêu tiền như nước đó ho gì . Một cái áo lông vũ bằng mấy tháng lương của ? Áo bông mặc ?"

 

Cố Nguyệt cãi: " áo lông vũ ấm hơn mà!"

 

Cố Hằng: "Thì cũng cần mua tận bốn cái, một cái là đủ mặc ."

 

"Ba, con cũng mua."

 

"Năm ngoái chẳng mua một cái ?"

 

Cố Nguyệt nũng nịu: "Năm ngoái mua màu đen con thích. Với mỗi một cái đủ đổi, con mua cái màu hồng phấn. Ba, con thi đậu đại học Q, ba coi như thưởng cho con ? Mẹ ki bo chẳng chịu mua cho con!"

 

"Không thưởng ?" Tuy nhưng Cố Hằng vẫn chiều con gái: "Chỉ mua thêm một cái thôi đấy, quần áo con nhiều lắm !"

 

"Cảm ơn ba! Thế ba cho con một trăm đồng ! Hôm nào rảnh con mua."

 

Mẹ chỉ cho phép tiêu một trăm đồng, quá giới hạn là cấm tiệt! Giờ ba cho thêm một trăm, thế là cô ả mua giày da, mua áo lông vũ, còn dư tiền mua thêm cái váy thu đông nữa.

 

"Ba, mai ba đưa con đến trường nhập học nhé?"

 

"Được."

 

 

Loading...