Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 584: Đi công tác
Cập nhật lúc: 2025-12-05 13:21:21
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong bữa cơm, Cố Hằng với vợ: "Ngày mai công tác mấy ngày."
Đổng Yến hỏi: "Đi thế?"
Cố Hằng đáp: "Đi Tuệ Thành."
Cơm trưa xong, Cố Hằng thư phòng một lát, nghỉ ngơi ở nhà một lúc .
Cố Nguyệt hẹn bạn chuẩn dạo phố.
Đổng Yến hỏi con gái: "Con đấy?"
Cố Nguyệt đáp: "Con hẹn bạn cùng phòng chiều dạo phố. , con với Tằng Tịnh ở cùng một phòng ký túc xá đấy."
"Cô bạn cùng phòng Giang Hạ của con quê ở , Tuệ Thành ?"
Cố Nguyệt nhớ : "Không nữa, hình như . Mẹ, cũng tò mò về ? Mẹ , hôm nay đổi đồng hồ mới đấy!"
"Mẹ tò mò về nó gì? Con đừng thiết quá với nó."
Cố Nguyệt hiểu: "Tại ạ? Con thấy vợ chồng giỏi mà. Mẹ ? Hôm nay con còn thấy hai vợ chồng vui vẻ với Hà lão và Hiệu trưởng Chu. Hà lão vẻ thiết với họ lắm. Mẹ cũng Hà lão bình thường ít khi , nghiêm túc, nhưng ông đối với họ cực kỳ ân cần, tươi hớn hở."
Cô ả từ xa thấy Hà lão vỗ vỗ cánh tay chồng Giang Hạ hai cái đầy mật. Chắc là vì với tới vai nên chỉ vỗ tay . Có còn nắm lấy cánh tay chồng Giang Hạ chuyện đến nửa phút. Nếu là bậc tiền bối thiết thì thế ?
"Nó với ai liên quan đến con. Mẹ họ là loại tố chất gì, cứ cái kiểu lôi thôi lếch thếch ở cửa trung tâm thương mại chắn lối của khác là văn hóa thấp kém . Hơn nữa ai đời ngày nào cũng đổi đồng hồ, xa hoa lãng phí như thế chẳng là hành vi của chủ nghĩa tư bản ? Con bớt lân la với loại đó , kẻo nó dạy hư con! Con dạo phố với nó đấy chứ?"
"Không ! Cậu trông con, tan học cái là về luôn ."
Cố Nguyệt căn bản lọt tai , cái gì mà hành vi chủ nghĩa tư bản, cải cách mở cửa mà. "Mẹ, con đây, muộn mất."
"Con học tập cả con mà chăm chỉ học hành , đừng suốt ngày chỉ lượn lờ phố xá."
Cố Nguyệt vội vàng chạy biến.
Đổng Yến chán nản. Sau khi con gái , bà sực nhớ điều gì, nhanh chóng thư phòng. Quyển sách đặt chỗ cũ. Bà lấy xem, tấm ảnh kẹp trong sách hơn hai mươi năm nay còn.
Đổng Yến kéo ngăn kéo , lục lọi từng cái một. Trong ngăn kéo cũng .
Đổng Yến tức quá hóa .
Đây là mang theo ảnh chụp Tuệ Thành tìm xem là con ruột của ông chứ gì?
Chiều tiết, ăn cơm trưa xong lâu, Giang Hạ giường cho con b.ú dỗ con ngủ. Kết quả con ngủ mà lăn ngủ .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Chu Thừa Lỗi mỗi tay bế một đứa, dỗ dành chúng ngủ. Anh hát khẽ: "Đoàn kết là sức mạnh..." Thường thì hát hai là bọn trẻ sẽ ngủ say.
Hát xong cúi đầu , hai đứa nhóc ngủ. Đi đến bên giường định gọi Giang Hạ dậy giúp thì thấy vợ cũng ngủ . Cậu cả vẫn ngủ, thấy ba gần liền toét miệng với ba.
Chu Thừa Lỗi đáp con trai, ánh mắt ngập tràn ý . Lần nào Giang Hạ dỗ con ngủ cũng là cô ngủ nhanh hơn cả con.
Anh cẩn thận đặt một đứa bé lên giường lớn. Rảnh tay mới dùng hai tay đặt con gái cũi. Sau đó bế út cũi.
Xong xuôi, lấy chăn mỏng đắp lên bụng Giang Hạ kẻo cô lạnh, mấp máy môi với con trai cả b.ú sữa : "Ngủ mau ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-lam-giau-o-thap-nien-80/chuong-584-di-cong-tac.html.]
Chu Thừa Lỗi xong liền tránh chỗ khác, nếu thằng bé chịu ngủ. Anh cảm thấy trong ba đứa con, cả là đứa tính cảnh giác cao nhất. Gần đây thử hai đến lượt Giang Hạ dỗ thằng bé ngủ, gần là thằng bé đang b.ú thiu thiu ngủ cũng sẽ mở to mắt một cái. Cũng là ngẫu nhiên trời sinh tính cảnh giác cao. Cậu út và em út thì thế.
Hơn nữa út giống Giang Hạ, bản lĩnh đặt lưng là ngủ cực siêu. Đã ngủ thì lay kiểu gì cũng tỉnh. Em út lẽ là sự tổng hòa của hai .
Chu Thừa Lỗi đến bên bàn học xuống, cầm quyển sách chuyên ngành của Giang Hạ lật xem. Anh hứng thú lắm, nhưng Giang Hạ thích, đang học, nên cũng tìm hiểu qua. Anh sách nhanh, liếc qua như gió, quyển sách dày cộp mà hơn mười phút lật xong.
Lại ngó sang cả, thằng bé cũng ngủ . Anh liền rón rén bế cả cũi, động tác còn nhẹ nhàng hơn với hai đứa , để ba em ngủ chung một chỗ.
Sau đó chỉnh quần áo cho Giang Hạ, đắp chăn cẩn thận lên bụng cô. Như thế sẽ nóng, cũng lạnh. Làm xong tất cả, bàn, lấy một quyển sách tiếng nước ngoài dịch.
Giang Hạ ngủ yên giấc, trong lòng cứ lo cho con bú, giật tỉnh dậy. Trong lòng trống , ba đứa trẻ đang ngủ ngon lành trong cũi.
Chu Thừa Lỗi bên bàn học cặm cụi dịch sách. Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu , vương mái tóc mềm mại và sườn mặt lạnh lùng của . Dáng vẻ cúi đầu chăm chú lách của khiến rung động. Người đàn ông , vì để cô học đại học, buông bỏ tất cả, ở nhà trông con. Ở thời đại , đàn ông như thật hiếm .
Chu Thừa Lỗi dịch xong một trang, dường như cảm nhận gì đó, đầu . Quả nhiên Giang Hạ tỉnh, đang giường lười biếng . Tóc dài xõa đầy gối.
Giang Hạ hỏi: "Em ngủ bao lâu ?"
Chu Thừa Lỗi giơ tay xem đồng hồ: "Mới ngủ mười phút thôi, ngủ thêm chút nữa ."
"Không buồn ngủ nữa, ngủ , để em dịch cho, ngày nào cũng ngủ ít hơn em." Giang Hạ dậy định xuống giường.
Chu Thừa Lỗi đóng nắp bút máy, trở giường, ôm cô xuống: "Nằm với một lúc ."
Giờ mới một giờ rưỡi chiều, tối cô còn dậy cho con bú. Anh bảo tối cứ cho con uống sữa bột cô chịu. Cô bảo mỗi đứa vốn b.ú ít, thể thiếu thêm cữ đêm nữa. Đêm nào cũng dậy hai cho bú, trưa tranh thủ ngủ thêm chút thì chịu nổi?
Giang Hạ ôm trong lòng năm phút vẫn ngủ . Trừ lúc m.a.n.g t.h.a.i ngủ trưa khá lâu, bình thường cô chỉ cần chợp mắt vài phút là tỉnh táo hẳn.
"Không ngủ , em dậy."
Chu Thừa Lỗi cho, lát nữa là cô ngủ ngay thôi. Tay từ lưng luồn lên , cúi đầu tìm môi cô.
Giang Hạ giật , né tránh: "Bà ngoại đang ở bên ngoài đấy."
"Mọi ở phòng đông, sẽ phòng ."
...
Giang Hạ tỉnh nữa thì là bốn giờ rưỡi chiều. Ba đứa trẻ vẫn ngủ say sưa, Chu Thừa Lỗi đang lẳng lặng dịch sách bên bàn. Cô chống tay dậy, cử động khiến cô run rẩy.
Chu Thừa Lỗi nhận cô tỉnh, đầu : "Mợ hai hầm đu đủ sữa tươi, lấy cho em ăn nhé?" Nói đặt bút xuống, dậy.
Giang Hạ cũng dậy, chân vẫn còn run. Chu Thừa Lỗi phát hiện , sải một bước dài tới ôm cô lòng: "Khó chịu ?"
Gần đây tần suất cao. Giang Hạ lườm một cái. Chu Thừa Lỗi thấy cô đỏ mặt thì bật . Không khó chịu, thế thì ngược .
Anh bế bổng cô lên, trán tựa trán : "Anh cũng thế, đáng giá." Không cần rón rén dè dặt nữa.
"..." Giang Hạ nhất thời hiểu cái gì đáng giá, đó trợn tròn mắt.
Ý trong mắt Chu Thừa Lỗi càng đậm, cúi đầu hôn cô. Sau đó thả Giang Hạ xuống, đang định bảo lấy nhanh bát đu đủ hầm sữa thì thấy cũi, cả tỉnh ngủ, đang mở to mắt thao láo bố .
Chu Thừa Lỗi: "..."