Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 599: Tranh nhau mời khách
Cập nhật lúc: 2025-12-05 13:23:35
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cháu một bản kế hoạch đơn giản. Hà lão, bác xem thử xem.” Giang Hạ ý tưởng thì sẽ biến thành hành động.
Cuối tuần cô rảnh nên chuẩn kế hoạch cho buổi trình diễn chuyên đề , vì thế cô mang bản kế hoạch đưa cho Hà lão.
“Xem cháu sự chuẩn kỹ càng .” Hà lão ha hả nhận lấy.
Bản kế hoạch dày cả xấp giấy thư.
Tuy là bản kế hoạch, nhưng chữ nhiều, loại khiến theo bản năng mất kiên nhẫn.
Là loại văn tranh .
Hà lão đeo kính viễn thị lên bắt đầu nghiêm túc lật xem.
Các vị xưởng trưởng khác đều chờ kịp, từng ghé đầu bên cạnh Hà lão, cùng xem.
Giang Hạ lấy ngành may mặc ví dụ để lập kế hoạch.
Không ảnh chụp, cô liền cùng Trương Phức Nghiên vẽ tay một hình minh họa đó.
Còn cắt một hình ảnh báo chí, tạp chí dán .
Nhà Trương Phức Nghiên ít tạp chí nước ngoài.
Nói chung bản kế hoạch vô cùng tỉ mỉ.
Ông chủ xưởng may mặc xem vỗ đùi: “Tuyệt quá!”
“Hay lắm!”
“Ý tưởng thật sự quá tuyệt vời!”
“Cô giáo Giang, cô nghĩ ?”
“Sao đây nghĩ cách nhỉ! Cô giáo Giang, cô quá lợi hại!”
“Ui chao, nếu thật sự như , tham gia Hội chợ giao dịch mùa thu, tin chắc kim ngạch giao dịch của xưởng chúng sẽ tăng gấp đôi! Hà lão, ngài nhất định thuyết phục lãnh đạo cấp đồng ý nhé!”
Xưởng trưởng xưởng nhựa: “Cô giáo Giang, đồng chí Tiểu Hạ, Tiểu Hạ, cô cũng giúp xưởng nhựa chúng nghĩ một phương án kế hoạch như thế !”
Xưởng trưởng xưởng dệt: “May mặc và dệt may vốn là một nhà. Tiểu Hạ, cháu cũng giúp xưởng dệt chúng nghĩ một cái ! Kim ngạch giao dịch của xưởng dệt chúng năm nay tăng gấp đôi là nhờ cả cháu đấy!”
Xưởng trưởng xưởng cơ khí trợn trắng mắt: “Phương án kế hoạch như mà các ông chỉ tự tin tăng gấp đôi kim ngạch giao dịch thôi ? Nếu xưởng cơ khí chúng thể tổ chức buổi trình diễn chuyên đề, tự tin tăng gấp bốn năm !”
Xưởng trưởng xưởng đóng tàu cũng chua ngoa : “Xưởng đóng tàu chúng nếu phương án kế hoạch như , thể tăng gấp mười !”
Xưởng trưởng xưởng cơ khí khóe miệng giật giật, liếc ông một cái.
Kim ngạch giao dịch của xưởng đóng tàu tăng gấp mười , là khái niệm gì chứ?
Trước bán mười con tàu, giờ bán một trăm con tàu?
Xưởng trưởng xưởng đóng tàu chớp chớp mắt.
Ông chỉ là xem náo nhiệt chê chuyện lớn, khoác lác mà thôi.
Dù xưởng bọn họ chắc chắn thể nào buổi trình diễn chuyên đề !
Hâm mộ quá!
Ghen tị quá!
Tại xưởng bọn họ sản xuất những thứ khổng lồ như chứ?
“Không tồi! Tốt! Rất ! Tuyệt vời!”
Hà lão xem xong bộ phương án kế hoạch, cảm thấy quả thực là thể thực hiện!
May mặc và dệt may vốn dĩ là trọng điểm xuất khẩu của Hội chợ giao dịch mùa thu, chiếm tỷ trọng lớn.
Nâng cao xuất khẩu may mặc và dệt may, chính là nâng cao tổng kim ngạch giao dịch của cả Hội chợ.
Chỉ riêng một buổi trình diễn thời trang cũng đáng giá !
Vấn đề chính là khu triển lãm tuy lớn, nhưng gian hàng khan hiếm, nhân viên công tác đều cố gắng bố trí thêm nhiều gian hàng cho các nhà máy.
Còn dành một trống để một buổi trình diễn thời trang, khó!
Quảng trường bên tuy rộng, nhưng là lối của khu triển lãm, đón khách tiễn khách, còn vấn đề an ninh, e là .
Ông nghĩ cách thuyết phục .
Bao năm qua, sản phẩm chủ lực của Hội chợ giao dịch mùa thu là hàng công nghiệp nhẹ, hàng dệt may, hàng thủ công mỹ nghệ, máy móc ngũ kim và đặc sản địa phương.
Mà buổi trình diễn chuyên đề Giang Hạ đề nghị , ngoài trang phục, còn thích hợp với thực phẩm, gốm sứ, đồ chơi, nông sản phụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-lam-giau-o-thap-nien-80/chuong-599-tranh-nhau-moi-khach.html.]
Ông tự tin thể nâng cao đáng kể tổng kim ngạch giao dịch của Hội chợ.
Hà lão giờ phút trong lòng tràn đầy hoài bão: “Vậy sẽ về mở cuộc họp thảo luận ngay.”
Đợi cuộc họp thông qua xong, ông lập tức bay đến Tuệ Thành một chuyến để bàn bạc vấn đề địa điểm với nhân viên công tác liên quan của Hội chợ giao dịch mùa thu bên đó.
Hà lão vội vội vàng vàng rời .
Giang Hạ cũng về nhà, gần 11 giờ , cô với các vị xưởng trưởng: “Phiền các vị xưởng trưởng ngày mai gửi cho một bản tài liệu về sản phẩm tham gia Hội chợ giao dịch mùa thu của xưởng các vị, còn cả tài liệu bối cảnh doanh nghiệp nhà máy nữa, nghiên cứu kỹ một chút. Trường học còn việc, còn chuyện gì nữa thì xin phép về trường .”
“Khoan , giấy chứng nhận của em cần nữa ?” Hiệu trưởng Yến vốn còn chuyện với Giang Hạ, nhưng đông quá, ông đưa bằng nghiệp cho Giang Hạ .
Ngày mai sẽ chuyện với cô .
Giang Hạ nhận lấy và lời cảm ơn.
Mọi thi chúc mừng, khen ngợi cô một hồi.
“Cảm ơn , đây.”
Xưởng trưởng xưởng may mặc cho : “Đồng chí Tiểu Hạ, giờ cũng sắp tan học ! Đến giờ cơm trưa , chúng ăn một bữa, chúc mừng một chút! Ăn cơm xong, cô kỹ hơn với , xưởng chúng cần chuẩn những gì? Cô chỉ dạy cho với!”
Xưởng trưởng xưởng may mặc cũng nước ngoài trình diễn thời trang, những bộ quần áo sàn T đó, sang trọng bao!
Quan trọng nhất là đắt!
Cực đắt!
Một bộ quần áo đó giá cả ngàn tệ, hơn nữa là đô la Mỹ, còn loại thiết kế cao cấp gì đó, lên đến cả vạn đô la Mỹ!
Xưởng may mặc của họ nếu thể bán hơn một ngàn đô la Mỹ một bộ, ông mơ cũng tỉnh.
thực tế là càng rẻ càng dễ bán.
Những bộ quần áo hai ba đô la Mỹ một bộ kim ngạch giao dịch lớn nhất.
Đắt một chút là bán chạy.
Ông chủ xưởng may mặc mơ cũng biến quần áo trong xưởng thành loại thương hiệu quốc tế lớn đó.
Bước lên sàn T quốc tế, dẫn đầu trào lưu thời trang!
Để trang phục Hoa Quốc cũng thương hiệu trang phục cao cấp, bán khắp các nước phát triển, kiếm hàng bó ngoại tệ!
Xưởng trưởng xưởng dệt cũng : “ , Tiểu Hạ, chúng cùng ăn cơm! mời khách! Cháu nhận bằng nghiệp, chúng chúc mừng một chút! Uống chút rượu cho vui vẻ, gọi cả chồng cháu, cả lão Yến cũng cùng luôn!”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Buổi trình diễn chuyên đề của xưởng dệt bọn họ lên kế hoạch thế nào, ông còn thỉnh giáo kỹ lưỡng cô giáo Giang.
Xưởng trưởng xưởng nhựa trong lòng cũng nghĩ như : “ thế, đều giữa trưa , ăn chút gì . Để mời khách là , chúc mừng Tiểu Hạ, các ông đừng tranh với . Tiểu Hạ gọi cả chồng cháu cùng nhé.”
Ăn bữa trưa mà!
Bữa trưa từ từ ăn, buổi chiều thời gian dài như , thể từ từ bàn về kế hoạch.
Giang Hạ còn về nhà trông con nữa!
Làm gì thời gian tiếp bọn họ ăn cơm?
Cô : “Cơm vội ăn, về một bản kế hoạch xúc tiến bán hàng cho buổi trình diễn chuyên đề của mấy xưởng chúng . Khoảng cách đến Hội chợ giao dịch mùa thu chỉ còn một tháng, kế hoạch mau chóng xong, cũng dễ chuẩn . Đợi Hội chợ giao dịch mùa thu thành công , chúng ăn bữa cơm là .”
Xưởng trưởng xưởng may mặc xua tay: “Sau khi kết thúc Hội chợ giao dịch mùa thu chúng ăn cơm mừng công, hiện tại cũng ăn! Cơm ngày nào mà chẳng ăn!”
“Đi thôi! Chúng đến khách sạn lớn ăn.”
……
Mấy xưởng trưởng khác cũng hùa theo, Giang Hạ tận tâm tận lực như thế, bọn họ chẳng lẽ một bữa cơm cũng mời cô ăn ?
Điều thật sự thể nào nổi!
Giang Hạ vẫn khéo léo từ chối: “Thật sự cần ạ, buổi chiều còn về Đại học Q lên lớp, buổi trưa cũng việc, để hôm khác nhé! Hôm khác đợi rảnh mời , hôm nay thật sự .”
Mọi kiên trì một chút, thấy Giang Hạ kiên quyết từ chối, đành thôi.
Bọn họ liền nhanh chóng về xưởng chuẩn tài liệu sản phẩm tham gia triển lãm, ngày mai đưa cho Giang Hạ.
Giang Hạ chào bọn họ, cũng ôm bằng nghiệp vội vàng về nhà.
Thứ hai buổi sáng đều là môn cơ sở, buổi chiều mới môn chuyên ngành, sáng nay lúc cửa cô với Chu Thừa Lỗi học xong, mua mấy hộp phim về nhà.
Hiện tại cả buổi sáng trôi qua, giờ cơm trưa cũng sắp đến, cô vẫn về nhà.
Giang Hạ đạp xe đạp bay nhanh đường, đường về một tiệm chụp ảnh.