Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 654: Quá mức chính là ai?

Cập nhật lúc: 2025-12-06 00:05:16
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kế toán liếc Ôn Uyển, với những khác: "Vậy chắc là lúc đó Tiểu Uyển nhầm, hiểu lầm giải thích rõ là . Là 1% lợi nhuận ròng, một phần ngàn. Qua hội chợ, các cô cứ đến chỗ lĩnh lương nhé!"

 

Xưởng trưởng còn lạ nhiệt huyết việc của mấy cao. Nhìn đồng chí Giang Hạ cũng ăn hoa hồng kìa, việc tích cực bao! Kể cả khách nhỏ chỉ mua vài ngàn, cô cũng nhiệt tình chu đáo như khách sộp mua cả ngàn vạn. Khách rời đều tiễn mấy mét, bất kể mua . Khách hỏi nhà vệ sinh, hễ lớn tuổi chút là cô đích dẫn . Kết quả một vị khách lớn tuổi vệ sinh xong chốt luôn đơn hơn 5 triệu.

 

Mấy chuyện đều do xưởng trưởng Khâu, xưởng trưởng Hà kể trong buổi họp tổng kết mỗi ngày, họ cứ tấm tắc khen ngợi đồng chí Giang Hạ. Mấy đúng là bằng một góc của đồng chí Giang Hạ.

 

Mấy bạn học xong vội : "Vâng ạ, đến lúc đó sẽ đích đến gặp cô lĩnh lương, tuyệt đối để khác lĩnh hộ."

 

"Chủ nhiệm, cũng tự đến lĩnh, nhờ ai cả."

 

"Chủ nhiệm, cũng thế, tự lĩnh." ...

 

Tuy Ôn Uyển nhưng chẳng ai tin cô . 1% mà thành một phần ngàn, dễ nhầm thế ? Lúc đó cô chỉ một .

 

Kế toán đồng ý: "Được, ai đến cũng đưa, các cô tự đến lĩnh."

 

Mấy vui vẻ cảm ơn: "Cảm ơn chủ nhiệm!" Vốn tưởng kiếm bằng lương cứng! Hóa !

 

Ôn Uyển hít sâu một . Những ! Họ quên mất ai giới thiệu họ đến đây ?

 

Kế toán tiếp: "Hoa hồng 1% thực cao. Lượng khách hội chợ lớn, chỉ cần để tâm, tích cực một chút, một ngày kiếm một trăm đồng hoa hồng khó. Xuất khẩu may mặc là mũi nhọn thương mại của Hoa Quốc đổi mới, là ngành siêu ngạch, dẫn đầu thị trường! Dễ hơn các ngành khác. Năm nào cũng chiếm tỷ trọng lớn tại hội chợ. Rất nhiều thương nhân đến lấy hàng. Có sân chơi hội chợ, khách tự tìm đến cửa, thể là thiên thời địa lợi nhân hòa! Mỗi ngày bán hai ba vạn tiền hàng là kiếm một trăm đồng hoa hồng , khó ? Xưởng trưởng nể mặt các cô là sinh viên Đại học Ngoại ngữ Kinh Thị mới đồng ý mức 1% đấy. Có đồng chí Giang Hạ gương, tưởng sinh viên đều sàn sàn như . Kết quả đồng chí Giang Hạ mỗi ngày bán mười mấy vạn, mấy chục vạn, còn các cô ..."

 

Phần kế toán , giữ chút thể diện cho họ. Dù lý tưởng , thực tế phũ phàng. Kém xa cả mười vạn tám ngàn dặm. Ai nấy đều cúi gằm mặt giáo huấn.

 

"Hội chợ còn mấy ngày cuối thôi, cố gắng lên! Làm cho !" Kế toán hết lời tan .

 

Ôn Uyển với mấy bạn học: "Tớ thực sự nhầm thành một phần ngàn, sổ tay tớ đều ghi rõ hoa hồng của từng là bao nhiêu mà!"

 

"Thế ? Vậy cần ghi cho tớ nữa! Tớ tự ghi nhớ, đến lúc đó tớ tự tài vụ lĩnh lương."

 

"Tớ cũng cần ghi hộ." ...

 

"Cậu cũng cần ghi cho tớ, tớ tự nhớ bán bao nhiêu. Mười mấy ngày nay tớ bán tổng cộng tám vạn, , thêm 5000 hôm nay nữa là tám vạn 5000!"

 

Ôn Uyển ngớ : "5000 hôm nay chẳng tớ với cùng chốt , chỉ tính 2500 thôi chứ!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-lam-giau-o-thap-nien-80/chuong-654-qua-muc-chinh-la-ai.html.]

 

Bạn học cáu: "Lúc đó tớ gọi giúp, là tớ tiếp khách mà!"

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Ôn Uyển: "..."

 

Những khác sực nhớ , nhao nhao : "Đơn hàng hơn một vạn hôm qua của tớ cũng là của tớ, tớ đàm phán gần xong mới vài câu, tuyệt đối tính cho !"

 

"Hóa tính toán kiểu ! Hai hôm tớ đơn hơn hai vạn, cũng thấy đặt nhiều liền xán ! Tớ cho , đó là đơn của tớ, chuyện chia đôi !"

 

"Tớ cũng đơn 2 vạn 5000, cũng là của tớ, đừng hòng chia chác! Lúc đó thấy khách của tớ đặt nhiều là chạy tót ngay! Định ăn chặn phần lớn của bọn tớ, sợ bọn tớ phát hiện nên cố tình nhảy vài câu lúc bọn tớ đơn, bảo là công hỗ trợ để chia hoa hồng chứ gì?" ...

 

Ôn Uyển tức uất ức: "Tớ , ai thèm chia hoa hồng của các ? Tớ ? Các cứ nhắm tớ gì? Đã bảo là nhầm ! Hoa hồng 1% là do tớ tranh thủ cho các đấy!"

 

"Không thì nhất!"

 

"Cậu cũng cửa !"

 

"Đi! Đừng chuyện với cô nữa! Toàn lời dối trá!"

 

Niềm tin một khi sụp đổ thì khó xây dựng . Mấy cùng bỏ , phàn nàn:

 

"Sau đừng tin cô nữa! 1% mà thành một phần ngàn! Rõ ràng chúng thể kiếm một trăm, biến thành mười đồng, quá đáng thật!"

 

"Bạn học cái nỗi gì! Còn bảo chúng lấy lương cứng là lắm ! Chưa thấy ai tâm địa đen tối như thế! là lòng lang thú!" Câu cuối là tiếng địa phương cô học ở Tuệ Thành.

 

...

 

Ôn Uyển tức tối họ bỏ . Ai quá đáng chứ? Cô chỉ mời họ đến phiên dịch giúp, lương bao nhiêu chẳng do cô quyết định ? Chẳng lẽ cô giới thiệu công việc thế chút lợi lộc gì ? Nếu dẫn đến thì họ tham gia hội chợ ? là lũ vô ơn!

 

Giang Hạ quên trả chìa khóa phòng nghỉ nên , khéo chứng kiến cảnh tượng mất mặt đám đông của Ôn Uyển. Ôn Uyển đỏ hoe mắt lườm mấy một cái, thấy bóng Giang Hạ. Cô mặt , để Giang Hạ thấy bộ dạng chật vật của , bỏ thẳng. Lần nào gặp Giang Hạ cũng chẳng chuyện ! Đen đủi tám đời mới trọng sinh cùng cô .

 

Giang Hạ thẳng đến quầy phục vụ trả chìa khóa về nhà trọ. Sáng sớm hôm , Giang Hạ đưa chìa khóa nhà trọ cho Trương Phức Nghiên nhờ trả giúp. Giang Đông mấy hôm bay về Kinh Thị vì viện nghiên cứu việc gấp, để xe jeep cho Trương Phức Nghiên và Giang Hạ dùng. Trương Phức Nghiên về , đợi hội chợ kết thúc mới cùng đoàn về Kinh Thị. Xe jeep giao cho Chu Thừa Lỗi và Giang Hạ lái về. Vừa khéo họ cũng nhiều hành lý cần mang.

 

8 giờ sáng, Chu Thừa Lỗi khuân hết hành lý lên xe. Căn nhà trở nguyên trạng, sạch bong còn chút đồ dùng cá nhân rác rưởi nào. Sau đó họ lái xe jeep về nhà.

 

 

Loading...