Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 671: Thoải mái một chút
Cập nhật lúc: 2025-12-06 03:20:05
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Tú Nhàn đây là nhà của Chu Thừa Sâm, trong lòng nhất thời dâng lên bao cảm xúc hỗn độn, chua xót thôi.
Cổng sân là cổng sắt chạm rỗng, qua những hoa văn cổng, cô thấy vườn hoa bên trong.
Trong vườn trồng nhiều hoa, chủng loại tạp nham, lộn xộn, qua là tác phẩm của con gái.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Chắc là Chu Thừa Sâm cùng con gái trồng.
Chu Thừa Sâm giờ kiên nhẫn với con gái, chuyện gì cũng chiều theo ý con bé, mặc cho con bé hồ nháo.
Cái vườn hoa đang yên đang lành cho lung tung rối loạn.
Lý Tú Nhàn mà thấy tức!
Nếu là cô bố trí, nhất định sẽ cho nó hơn cả vườn hoa nhà Giang Hạ.
Lý Tú Nhàn nhanh liền nhớ cô và Chu Thừa Sâm ly hôn, tư cách bố trí căn nhà .
Căn nhà thật , là căn nhà cô hằng mơ ước, đáng tiếc là nhà của cô .
Lý Tú Nhàn thấy tắc nghẹn trong lòng, nên cũng nữa, nhà họ Chu, lúc cả đại gia đình đều đang ở trong sân.
Cô hỏi thẳng:
"Oánh Oánh chứ?"
Giọng Lý Tú Nhàn vang lên, cả nhà đều im bặt.
Mẹ Chu ban ngày đến nhà họ Liêu ầm ĩ một trận, lăn ăn vạ , ngờ cô còn dám vác mặt đến đây!
Bà ngoại là đầu tiên hồn, bà trực tiếp xách thùng nước đồ ăn thừa ở cửa bếp tạt thẳng cô : "Cô cút ngay cho !! Cô đến đây gì? Còn ngại hại A Sâm và Oánh Oánh đủ t.h.ả.m !"
Cháu ngoại của bà đang yên đang lành, lãnh đạo đơn vị đấy! Là m.á.u mặt!
Lại con gà toi cắm sừng!
Đi ngoài đều chê!
Thành trò cho cả thôn!
Những chuyện mà trong đơn vị nó , thì cái chức lãnh đạo của nó ngẩng mặt lên cấp ? Làm uy tín?
Nó cần bao nhiêu dũng khí mới thể mỗi ngày giả vờ như chuyện gì để đối mặt với trong thôn, đối mặt với trong đơn vị?
Còn cả chắt ngoại Oánh Oánh của bà nữa!
Đứa bé ngoan ngoãn bao nhiêu?
Còn nhỏ tuổi một gia đình trọn vẹn, ngoài đều bạn học chế giễu!
Trường tiểu học trấn cũng thể học, chỉ thể về trường tiểu học trong thôn học!
Người ngợm đang lành lặn đ.á.n.h đến vỡ đầu chảy máu, giờ còn trong bệnh viện!
Cả nhà cùng lo lắng suốt cả buổi!
Bà ngoại tức giận chịu nổi, vớ lấy cái chổi quất tới tấp Lý Tú Nhàn: "Cô ! Có ! Sau đừng hòng bước cửa nhà con gái ! Đừng hòng gần cháu ngoại và Oánh Oánh nửa bước! Nếu đ.á.n.h c.h.ế.t cô!"
Đây là thùng nước đồ ăn thừa Chu tích cả ngày, đang chuẩn nấu cho heo ăn.
Thời tiết tuy lạnh, nước đồ ăn thừa quá thối, nhưng nhiều cặn thức ăn.
Mẹ Chu là ngay cả nước luộc rau cũng tiếc nỡ đổ , đổ hết thùng nước gạo để nấu cám heo.
Lý Tú Nhàn tạt ướt sũng, tóc tai và mặt đều dính đầy cặn bẩn, đang thấy ghê tởm thì cái chổi quất tới!
Cô hét lên bỏ chạy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-lam-giau-o-thap-nien-80/chuong-671-thoai-mai-mot-chut.html.]
Bà ngoại đuổi theo cô .
Mặt đất trơn trượt, Giang Hạ và Chu Thừa Lỗi sợ bà ngoại ngã, vội vàng tiến lên đỡ bà.
Chỉ là đỡ bà, chứ hề ngăn cản bà.
Mặc kệ bà đuổi theo đ.á.n.h Lý Tú Nhàn.
" cho cô ! Nếu Oánh Oánh mệnh hệ gì, liều cái mạng già cũng đ.á.n.h c.h.ế.t cô! Cô cũng đừng hòng sống! Cô sống chỉ tổ tai họa! Tai họa cháu ! Tai họa chắt ngoại !"
Bà ngoại thật sự tức giận, bà già , nhưng dù già đến mấy thì bà vẫn là một , vẫn coi Chu già, cháu ngoại trưởng thành là những đứa trẻ.
Bà tuy già, nhưng bà vẫn còn sức lực để bảo vệ con cháu .
Cả một nhà đều là con cháu bà.
Đứa nào chịu tổn thương bà đều đau lòng.
Bà già , nên bà chẳng sợ gì cả.
"Sau , nếu cô còn dám gần hai cha con A Sâm nửa bước! cùng lắm thì bỏ cái mạng , cũng g.i.ế.c c.h.ế.t cô! cho cô , sống đến tuổi cũng sống đủ ! một chút cũng sợ c.h.ế.t! G.i.ế.c c.h.ế.t cô, tù cũng lời, còn đỡ để con cháu nuôi , chăm sóc !"
Lý Tú Nhàn chổi quất cho mấy cái, sợ quá chạy bán sống bán c.h.ế.t.
"Cái đồ tai họa nhà cô, nếu còn dám gần chúng nó, cô cứ thử xem dám ! Cháu ngoại ngoan của , chắt ngoại ngoan của ! Bị cô hại thành nông nỗi ! Cô chính là một cái tai họa! Cô đừng hòng gần chúng nó! Đừng xuất hiện mặt chúng nó! Cô dám xuất hiện, dám đ.á.n.h c.h.ế.t cô!..."
Bà ngoại đuổi theo một đoạn đường, ném cái chổi rách về phía cô , mới thôi đuổi nữa.
Là do trong thôn đều chạy xem náo nhiệt, bà ngoại mới dừng .
Bà với Giang Hạ và Chu Thừa Lỗi đang đỡ : "Được , buông tay ! Bà còn già đến mức chạy nổi ."
Hai lúc mới buông tay .
Chu Thừa Lỗi nhặt cái chổi về.
Giang Hạ chuyển sang khoác tay bà ngoại, dìu bà về nhà.
Người già nên quá kích động, Giang Hạ liền dỗ dành bà: "Bà ngoại uy vũ, quá lợi hại! Bà là thần tượng của cháu! Sau ai dám bắt nạt con cháu, cháu sẽ học theo bà như thế!"
Bà ngoại vỗ vỗ tay Giang Hạ: "Thế là gì, hồi trẻ bà còn lợi hại hơn nhiều! Cả cái thôn ai là sợ bà! Trong thôn ai cũng dám chiếm ruộng đất của bà! Mẹ cháu và các cháu ở trong thôn cũng ai dám bắt nạt!"
Chu Thừa Lỗi cũng già giận dữ quá độ, cầm cái chổi trở về tự vạch áo cho xem lưng, dỗ bà vui vẻ: "Bà ngoại lợi hại thật mà, hồi nhỏ cháu sang nhà bà ngoại chơi, cháu trộm lên núi săn một con lợn rừng, khen thì thôi, còn bà đuổi đánh, đuổi qua mấy cái thôn. Tiền bán lợn rừng, cháu một xu cũng vớt ! Ngay cả thịt lợn rừng cũng chẳng miếng nào! Cả nhà ăn thịt heo, cháu ăn dưa muối! là một miếng thịt heo cũng cho cháu ăn!"
Giang Hạ : "Ai bảo lời!"
" đấy, nó từ nhỏ lời! Mười một tuổi mà dám lên núi săn lợn rừng! Nghịch ngợm vô cùng! Ba ngày đ.á.n.h là leo lên mái nhà lật ngói! Như ăn gan hùm mật gấu ! Cái gì nguy hiểm là nó chơi! Bà còn nghi ngờ bà sống thọ thế là do yên tâm về nó đấy! Trong đám con cháu, chỉ mày là gan to nhất! Làm yên tâm nhất! Không lời nhất!"
Nói thì , nhưng giọng điệu của bà ngoại vô cùng tự hào.
Đối với chuyện của con cháu, cha dù sống đến trăm tuổi, vẫn sẽ nhớ như in.
Chẳng qua một việc lúc xảy thì giận điên , nhớ thì đến cả cơn giận cũng thấy ngọt ngào.
"A Lỗi là nhờ cưới cháu, mới định tính , chứ thì cả là phản cốt! Là cháu cảm hóa A Lỗi đấy."
Bà ngoại với Chu Thừa Lỗi: "Cháu cũng là vận khí mới cưới đứa ngoan ngoãn hiếu thuận như Giang Hạ, nhất định trân trọng! Các cháu đều trân trọng, nhiều như , thể trở thành vợ chồng là duyên phận lớn lao, hơn nữa cả đời dài, chớp mắt là qua, hãy đối xử với hơn một chút..."
Bà ngoại nhịn thuyết giáo, hai đều nghiêm túc lắng , thỉnh thoảng .
Về đến nhà, vũng nước đồ ăn thừa mặt đất, bà ngoại hối hận: "Haizz, đám trẻ các cháu đừng học bà xúc động như thế. Muốn tạt thì cũng đến nhà nó mà tạt, bẩn nhà , còn dọn dẹp, đúng là lỗ to!"
" mà tức c.h.ế.t bà , thế bà sang nhà nó tạt! Bây giờ bà sang ngay đây!"
Mẹ Chu dở dở : "Mẹ, cứ ! Con sớm tạt ! Tạt cho nhà họ Liêu ướt sũng cả ! Rắm cũng dám đ.á.n.h một cái! Giờ thấy thoải mái hơn ?"
Bà ngoại : "Thoải mái hơn một chút ."