Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 684: Thật tàn nhẫn
Cập nhật lúc: 2025-12-06 03:44:57
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tưởng Khiêm hình ảnh Giang Hạ báo, xong lời chất vấn của Ôn Uyển, ngẩng đầu về phía cô : “Nếu đối phương bình an vô sự, chứng tỏ cô hề phạm pháp trái quy định, là chúng hiểu lầm. Hoặc là, cũng thể do chứng cứ đủ, các bộ phận liên quan vẫn đang tiếp tục điều tra. nhớ em rằng ngay ngày đầu tiên đến hội chợ tố cáo, tính đến nay cũng gần một tháng .”
Hắn đến đây thì dừng , thêm gì nữa.
Những lời còn thì Ôn Uyển cũng tự hiểu, đó chính là chứng cứ đủ để định tội Giang Hạ.
Cô ngay sẽ như mà, cũng chẳng thể là quá thất vọng.
Quen thì sẽ thấy bình thường.
Nói trắng , là do cái mạng Giang Hạ quá , vận khí cũng quá .
Mấy thứ cô cách nào đổi , đều là do trời sinh. Bản cô sinh những thứ đó, bây giờ?
Tưởng Khiêm cảm thấy là do bọn họ hiểu lầm , đang định gì đó thì thấy sắc mặt Ôn Uyển chút tái nhợt.
Trong gió lạnh, quần áo cô phong phanh, toát lên vẻ nhu nhược nên lời, nhu nhược đến mức đáng thương.
Tâm mềm nhũn, cũng thêm lời trách cứ nào nữa, chỉ nắm lấy tay cô , cảm thấy vô cùng lạnh lẽo: “Sao tay lạnh băng thế ? Em ăn sáng ? Anh đưa em ăn sáng. Em chờ một chút!”
Trương Duệ ở một góc khuất giơ máy ảnh lên, chụp bộ màn .
Tưởng Khiêm thấy tiếng “tách”, theo bản năng về phía đó.
Chỉ thấy Trương Duệ đang hướng ống kính về phía tổ chim cái cây ký túc xá, bấm “tách” thêm một cái.
Hắn tưởng là của câu lạc bộ nhiếp ảnh nên chỉ thoáng qua vội vàng chạy ký túc xá lấy một chiếc khăn quàng cổ, chạy quàng cho Ôn Uyển.
“Đi thôi!” Tưởng Khiêm nhẹ nhàng ôm vai cô , đưa ăn sáng.
Ôn Uyển hồn, cùng đến nhà ăn.
Tưởng Khiêm gần đây cô bạn học cô lập, tâm trạng , cho nên dạo luôn ở bên cạnh cùng ăn cơm, cùng sách với cô .
Ôn Uyển cũng thể lấy một bạn nào, nếu cuộc sống ở trường của cô sẽ phiền phức.
Hơn nữa gia thế của Tưởng Khiêm , bạn bè của cũng đều gia cảnh tương tự.
Công việc phiên dịch bán thời gian mà cô tìm ở Kinh Thị cũng là do Tưởng Khiêm giúp đỡ.
Ôn Uyển cảm thấy kết bạn với thể mở rộng các mối quan hệ của .
Ngoài , Ôn Uyển còn cùng Tưởng Khiêm hùn vốn ăn, mở cửa hàng quần áo gần trường học.
Quần áo thì sẽ đến chỗ Tuệ Thành lấy những lô hàng tồn, hàng bán theo cân.
Vốn liếng của cô nhiều, nếu tự mở một , đôi khi bận học sẽ thời gian trông coi cửa hàng, cần thuê một hai , mà thuê thì chi phí vốn bỏ cao.
Tiền lộ phí Tuệ Thành lấy hàng cũng ít.
Tìm hợp tác thể giảm thiểu rủi ro.
Thật mở sạp quà vặt là nhẹ nhàng nhất, vốn thấp an , nhưng gần trường mấy sạp quà vặt , thị trường bão hòa.
Cho nên khi tham gia hội chợ về, cô liền nghĩ tới việc bán quần áo.
Hai cùng ăn sáng, Ôn Uyển liền đem ý tưởng của cho Tưởng Khiêm.
Tưởng Khiêm liền đồng ý. Sáng nay hai tiết đầu lớp, bọn họ ăn xong liền phố xem cửa hàng nào cho thuê .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Trương Duệ theo dõi bọn họ suốt một đoạn đường, chụp thêm vài bức ảnh nữa mới trở xe tìm Chu Thừa Lỗi.
Haizz, ngờ đường đường là cán bộ cấp đoàn mà giờ công tác trinh sát.
Hắn sớm còn lính trinh sát từ nhiều năm !
“Anh Tư, chụp mấy tấm ảnh gì?”
Chu Thừa Lỗi: “Tố cáo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-lam-giau-o-thap-nien-80/chuong-684-that-tan-nhan.html.]
Trương Duệ khởi động xe: “Hiện tại đại học cho phép yêu đương ? Theo thì em vợ cũng đang yêu mà?”
Chu Thừa Lỗi nhàn nhạt : “Có thể yêu đương, nhưng hẳn là phép yêu đương với phụ nữ chồng.”
Trương Duệ: “......”
“Anh định tố cáo lên nhà trường ?”
Chu Thừa Lỗi: “Không chỉ là nhà trường.”
Trương Duệ: “......”
Không hổ là !
Thật tàn nhẫn!
Chu Thừa Lỗi tỏ vẻ: Đối với kẻ địch nhân từ chính là tàn nhẫn với bản !
“Lái xe .” Chu Thừa Lỗi đồng hồ, hơn 8 giờ, sắp 9 giờ .
Trương Duệ lái xe về nhà cụ ông lấy tài liệu ôn tập , đó mới đến Chu gia.
Ông cụ Trương giữ Chu Thừa Lỗi chuyện thêm vài câu cũng .
Ngày Trương Duệ về đơn vị , dành nửa ngày cùng Chu Thừa Lỗi, kỳ nghỉ còn kịp bồi dưỡng tình cảm đàng hoàng với cô em họ nhỏ, cầm tài liệu xong liền kéo Chu Thừa Lỗi ngay.
Ở một đầu khác, Giang Hạ trở trường học, nhận sự quan tâm của các bạn học.
Rất nhiều bạn đều hỏi Giang Hạ chiều hôm qua học thì ?
Giang Hạ : “Có chút việc cần giải quyết.”
Trong lớp, duy nhất chân tướng là Từng Tịnh vẫn tới. Bạn của cô là Tống Tuệ Như : “Bạn Giang Hạ chuyện gì thế? Có mời uống , cảm thấy còn mặt mũi gặp khác nên chiều qua xin nghỉ ?”
Lưu Vĩ Trân xong nhịn : “Cậu mới mời hỏi chuyện ! Người Giang Hạ là họp!”
Ba vạn bộ quần áo bán hết sạch, Lưu Vĩ Trân kiếm hơn một vạn tệ, Lý Thu Phượng cũng kiếm hơn 7000 tệ.
Cô quá cảm kích Giang Hạ! Tiền t.h.u.ố.c men tiếp theo cho cô cần lo lắng nữa !!
Tống Tuệ Như: “Họp cái gì? Đại hội kiểm điểm ?”
Giang Hạ về phía cô , nhàn nhạt : “ là mời uống thật, nhưng tại bạn Tống cho rằng sẽ cảm thấy còn mặt mũi gặp khác? Được mời uống là chuyện mất mặt ?”
Tống Tuệ Như nhạo: “Đừng ở đó mà giả ngu. Ý ‘ mời uống ’ là của bộ phận kiểm tra kỷ luật mời hỏi chuyện. Thế mà còn mất mặt ?”
Giang Hạ lạnh lùng cô : “Giống như bạn Tống đây, tướng mạo thì đến nỗi nào, nhưng tâm tư bất chính, tôn sư trọng đạo, chấp nhận khác hơn , thấy gặp chuyện may thì ở đó vui sướng khi gặp họa, loại như còn chẳng thấy mất mặt! đây xinh , việc học ưu tú, biểu hiện công tác cũng xuất sắc, tại cảm thấy mất mặt?”
Tống Tuệ Như: “......”
“Cô......”
Giang Hạ ngắt lời: “ ? sai ? Chẳng lẽ tôn sư trọng đạo? Chẳng lẽ vui sướng khi gặp họa? Loại tâm tư bất chính, tam quan vấn đề như chẳng lẽ còn đáng khen ngợi? Có trao cho một cái giải thưởng trong đêm liên hoan Tết Dương lịch ? Trao một cái giải ‘Vui sướng khi gặp họa xuất sắc nhất’! Để thể giáo viên và sinh viên trường đều tình cảm của cao thượng đến mức nào? Dù cũng là giáo viên ngoại ngữ của trường , tư cách phát bằng khen cho một sinh viên thì vẫn đấy.”
Tống Tuệ Như: “......”
“Ha ha......” Cả lớp đều nhịn vang.
Giang Hạ thật là tài tình!
Giải thưởng vui sướng khi gặp họa là cái thứ gì thế?
Đầu óc cô thể nghĩ ?
Giang Hạ Tống Tuệ Như mặt đỏ bừng, tiếp: “Bạn Tống, giờ thế nào là mất mặt ? Thế mới gọi là mất mặt! Nếu ngay cả lễ nghĩa liêm sỉ cũng phân biệt, nên tiểu học và trung học học môn Đạo đức giáo d.ụ.c công dân !”
Tống Tuệ Như: “......”
Lưu Vĩ Trân gật đầu phụ họa: “Có tố cáo, đó cũng là vì Giang Hạ quá ưu tú, khiến ghen ghét! Nhân viên công tác chỉ hỏi chuyện theo lệ thường, đó hề bắt giữ cô , điều đó chứng minh Giang Hạ trong sạch. Cho nên mất mặt tuyệt đối là Giang Hạ, mà là những kẻ ghen ăn tức ở tố cáo và những kẻ vui sướng khi gặp họa mới đúng. Những kẻ tâm địa đen tối, thấy khác , miệng mồm độc địa còn chẳng thấy mất mặt, Giang Hạ cớ thấy mất mặt?”
Lưu Vĩ Trân lấy một tờ báo: “Đây là trang nhất báo Nhân Dân sáng nay. Mọi xem tấm ảnh thì sẽ Giang Hạ !”