Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 731: Ngươi nhưng thật ra xem đến khai

Cập nhật lúc: 2025-12-06 08:15:24
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cha Giang cùng ăn cơm tối với ông Mạch xong mới về nhà.

 

Khẩu vị của hai giống đến kinh ngạc.

 

Về đến nhà, cha Giang liền phòng tìm đồ.

 

Mẹ Giang tắm rửa xong , thấy ông lục tung đồ đạc trong két sắt , bèn hỏi: “Ông lục tung lên tìm cái gì đấy?”

 

“Chiếc nhẫn mà vẫn luôn đeo cổ .”

 

Cha Giang đồ trang sức gì, chỉ chiếc nhẫn đó và một chiếc nhẫn cưới, những năm tháng đó tiện đeo mấy thứ , đều để Giang cất giữ giúp.

 

Sau mua két sắt, ông thấy Giang đem những vật phẩm quý giá trong nhà đều bỏ két sắt.

 

Mẹ Giang : “Để cùng với trang sức của , tìm cho ông. Ông tìm chiếc nhẫn đó gì? Muốn đeo ?”

 

Cha Giang một chiếc nhẫn từ nhỏ vẫn luôn dùng dây thừng đeo cổ, hẳn là do ruột của ông để , thời kỳ đặc biệt, ông mới tháo xuống, giấu , đó vẫn luôn đeo .

 

Hoàn cảnh hiện tại, lấy đeo cũng cả.

 

Cha Giang : “Không , hôm nay thấy một chiếc nhẫn hoa văn giống hệt tay một ông lão.”

 

Mẹ Giang: “……”

 

Mẹ Giang tìm chiếc nhẫn đưa cho cha Giang.

 

Cha Giang chiếc nhẫn nữ trong tay, trầm mặc.

 

Mẹ Giang hỏi: “Thế nào, những hoa văn đó giống ?”

 

Cha Giang chiếc nhẫn quen thuộc đến mức thể quen thuộc hơn nữa, gật gật đầu.

 

Nhìn thấy chiếc nhẫn trong tay ông Mạch, ông liền hoa văn là giống , chẳng qua một chiếc là kiểu nam, một chiếc là kiểu nữ.

 

Trái tim Giang đều treo lên, đ.á.n.h giá chồng : “Cho nên, ông Mạch là cha của ông chứ?”

 

Tâm trạng cha Giang phức tạp từng : “Ông Mạch hỏi Tiểu Đông ngày mai về , hẹn nhà Hạ Hạ cùng chúng ngày mai cùng ăn cơm ở Tụ Phúc Lâu.”

 

Mẹ Giang: “……”

 

Ông Mạch về đến nhà thì hơn 8 giờ, Mạch Niệm Sơn và Đàm Chỉ Dĩnh đang xem tivi trong phòng khách, chờ ông về.

 

Đàm Chỉ Dĩnh thấy ông Mạch về vội lên: “Ba, ba về ạ? Con hầm canh sâm, để con mang lên cho ba.”

 

Tâm trạng ông Mạch vẫn còn đang kích động, vẫy vẫy tay: “Vừa mới ăn cơm xong lâu, ăn vô, các con ăn . Ba tắm rửa nghỉ ngơi một chút, hôm nay đường cả ngày .”

 

Ông Mạch xong liền về phòng.

 

Đàm Chỉ Dĩnh thấy ông Mạch vui vẻ như , đoán rằng ông hẳn là gặp con trai ruột.

 

“Ông cụ chắc là định con trai ruột nhậm chức thì liền đó đầu tư đấy chứ?”

 

Mục đích ông Mạch đường, xây trường học, bến tàu và cảng là gì bọn họ đều hiểu rõ.

 

Còn là để tạo thành tích cho gia đình con trai ruột .

 

Còn bắt đầu nhận con trai, ông Mạch bắt đầu trải đường cho gia đình con trai ruột và cháu gái !

 

Nào là đường, nào là xây trường học, còn xây bến tàu và cảng, những thứ xây xong cũng hơn một trăm triệu.

 

Trong nhà là tiền, nhưng cho dù gia sản hàng chục tỷ, mấy thứ cũng chỉ đủ xây một trăm mà thôi.

 

Mạch Niệm Sơn : “Ba kiếm tiền, đầu tư thì đó đầu tư, chúng cũng quản .”

 

Đàm Chỉ Dĩnh: “……”

 

“Anh nhưng thật nghĩ thoáng nhỉ!”

 

Một trăm triệu cứ thế mà tiêu ngoài! Anh thấy đau lòng ?

 

Đó là đầu tư hàng trăm triệu, một hai triệu cũng mười triệu!

 

tiền đến thì thể mấy cái trăm triệu chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-lam-giau-o-thap-nien-80/chuong-731-nguoi-nhung-that-ra-xem-den-khai.html.]

 

Mạch Niệm Sơn : “Tại nghĩ thoáng? Ba là ba của , từ nhỏ đến lớn coi như con đẻ, cũng coi ông như cha ruột.”

 

Lời nhắc nhở của ông Từ đúng, những gì đủ nhiều , con nếu tham lam thì dễ dàng cái gì cũng còn.

 

Tài sản của cha nuôi cho là tình nghĩa, cho là đạo lý.

 

Cha nuôi tìm kiếm vợ con cả đời, bù đắp cho con trai ruột là chuyện thường tình của con .

 

Ngay cả chính , chẳng lẽ tài sản tương lai của sẽ nghĩ để cho Tấn Bình, mà để bộ cho con nuôi ?

 

Chính cứ tưởng tượng như đều cảm thấy khả năng!

 

Cha nuôi nợ , ngược ân trọng như núi.

 

Bản hiện tại cũng công ty riêng, cha nuôi khi nghiệp đại học liền cho một khoản tiền lớn để đầu tư mở công ty tập luyện, mấy năm nay dựa ngọn núi lớn là cha nuôi cùng các mối quan hệ, công ty kinh doanh cũng tệ.

 

Bản bản lĩnh, cho dù cha nuôi cái gì cũng để cho , một công ty thì cuộc sống tương lai cũng sẽ kém, may mắn hơn nhiều , nếu quá tham lam, lạnh lòng cha nuôi, thì mới là trắng tay!

 

Ngày hôm là thứ bảy, Giang Hạ vẫn như thường lệ sáng sớm liền đến nhà xưởng ở nửa ngày, buổi trưa về đến nhà, mấy chị em Quang, Tông, Diệu, Tổ dự xong lễ bế giảng và trở về.

 

Chiều nay Giang Đông về nhà, hẹn với ông Mạch là sẽ lên thành phố ăn cơm, xe của cô liền lái sân, mà đậu ở bên ngoài.

 

Giang Hạ đậu xe xong, sân, một đám trẻ con liền cầm sổ liên lạc học sinh cùng giấy khen, phần thưởng các loại xông lên vây quanh Giang Hạ.

 

Ba đứa trẻ sinh ba trong lòng ông nội và bà nội tò mò các chị vây quanh của .

 

Chu Chu : “Thím út ơi, cháu thi hạng nhất khối, ngữ văn và toán học đều điểm tối đa! Đây là giấy khen của cháu, tổng cộng sáu tờ! Có hai tờ là học sinh ba , một tờ là học sinh ba cấp thị trấn, một tờ là cấp trường, còn đội viên thiếu niên tiền phong xuất sắc, cán bộ lớp xuất sắc, phần t.ử tích cực lao động, học sinh văn minh, còn vở và bút chì nữa ạ.”

 

Chu Oánh cũng : “Thím út ơi, môn toán của cháu điểm tối đa! Ngữ văn 98 điểm, chỉ bài tập văn trừ hai điểm thôi, cháu cũng là hạng nhất khối! Cháu năm tờ giấy khen, cũng vở và bút chì.”

 

Chu Văn Quang: “Thím út, cháu tiến bộ! Đứng trong top 50 của khối……”

 

Chu Văn Tông: “Thím út, tiếng Anh của cháu đạt yêu cầu !”

 

Chu Văn Diệu: “Thím út, cháu cũng thi top 10 của lớp!”

 

Chu Văn Tổ: “Thím út, cháu cũng tiến bộ, thứ 26 lớp! Có phần thưởng gì ạ?”

 

Chu Văn Quang: “Em thứ 26 lớp mà cũng hổ đòi thưởng ? Lớp các em chỉ 40 thôi đúng ?”

 

Chu Văn Tổ cãi : “Vậy em cũng là tiến bộ mà! Em tiến bộ hơn một ! Thím út tiến bộ là phần thưởng!”

 

Giang Hạ : “ , tiến bộ là phần thưởng, tiến bộ lớn thì phần thưởng lớn, tiến bộ nhỏ thì cũng phần thưởng nhỏ! Các cháu phần thưởng gì? Buổi chiều đưa các cháu thành phố dạo phố, các cháu tự chọn nhé.”

 

Chu Văn Quang hỏi: “Có thể để dành đến lúc Kinh Thị dạo phố chọn ạ?”

 

Giang Hạ gật đầu: “Có thể.”

 

Chu Văn Quang nắm tay : “Tuyệt vời!”

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Không uổng công nó nỗ lực như !

 

Những đứa trẻ khác cũng vội : “Vậy cháu cũng để dành đến lúc Kinh Thị dạo phố chọn.”

 

“Cháu cũng !”

 

……

 

Máy chơi game ở Kinh Thị chắc là giống với ở thành phố nhỉ?

 

Mẹ Chu với cô cháu gái út trong lòng: “Sau tiểu bảo học cũng thi hạng nhất nhé, bà nội sẽ cho cháu phần thưởng.”

 

Hiện tại nhà nào cũng cho con cái sách nhiều một chút là .

 

cũng tính là coi trọng, cũng chỉ là nhắc nhở ngoài miệng, sẽ nghĩ đến việc phụ đạo bài tập, giám sát bọn trẻ bài tập gì đó, đương nhiên cũng là vì đại đa các bậc phụ bản cũng đều hiểu.

 

Cũng nhiều gia đình trọng nam khinh nữ cho con gái trong nhà quá nhiều sách, nghiệp cấp hai xong là bắt con gái trong nhà ngoài việc kiếm tiền.

 

Nhà xưởng của Giang Hạ liền ít những cô gái mới nghiệp cấp hai.

 

Buổi chiều, chờ ba đứa trẻ sinh ba ngủ dậy, cả nhà liền lái xe lên thành phố.

 

 

Loading...