Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 756: Dọa khóc
Cập nhật lúc: 2025-12-06 08:20:01
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nước biển ở khu nuôi vẹm xanh vẫn rút hết, còn một nửa cọc gỗ chìm trong nước, nhưng sẽ rút thêm nữa, mực nước thủy triều hôm nay chắc chỉ đến vị trí .
Giang Hạ thoáng qua vẹm xanh thu hoạch, từng sọt từng sọt xếp bãi cát, con nào con nấy to và dài cỡ ba ngón tay, bắt mắt.
Điền Thải Hoa thấy cũng vui mừng, đây đều là tiền cả đấy!
Rất nhiều dân làng cũng theo đến xem.
Họ cũng ngờ thứ thật sự thể nuôi sống, còn khó nuôi, hình như cũng chẳng thấy nhà Chu Vĩnh Phúc chăm sóc gì mấy, mà chúng nó cứ lớn lên chi chít.
Ngược ở chỗ lồng cá biển sâu , thỉnh thoảng họ đ.á.n.h cá qua đó còn thấy công nhân đang cho cá ăn.
Có hỏi Giang Hạ: "Tiểu Hạ, đống vẹm xanh bán bao nhiêu tiền một cân?"
Giang Hạ đáp: "Tạm thời ạ, cháu cũng bán bao giờ, hơn nữa cũng giá hải sản mỗi ngày mỗi khác mà."
"Số vẹm xanh là bán sang Cảng Đảo hả?"
"Vâng ạ."
"Có ông nội ở Cảng Đảo đúng là khác biệt, ăn buôn bán tận Cảng Đảo cơ đấy."
"Chứ còn gì nữa, các phen là chờ phát tài !"
Giang Hạ xong chỉ đáp , gì cho .
Người trong thôn rằng dù ông nội ở Cảng Đảo, Chu Thừa Lỗi cũng những mối quan hệ để đưa hàng sang đó.
Số cá nuôi trong lồng bè , Chu Thừa Lỗi vốn dĩ cũng định bán sang Cảng Đảo.
Không chỉ Cảng Đảo, vợ chồng họ còn những mối quan hệ để đưa hàng nước ngoài thông qua Hội chợ Quảng Châu.
Hơn nữa Hội chợ Quảng Châu mùa xuân tới, Giang Hạ nộp đơn xin cho xưởng thực phẩm tham gia triển lãm, đây cũng là một trong những lý do cô chi nhiều tiền để chụp ảnh quảng cáo.
Danh tiếng vang xa thì đường tài lộc mới rộng mở.
Thân phận của Mạch lão là chuyện ngoài ý .
Sắp đến lúc thủy triều lên, những con vẹm xanh to cũng thu hoạch gần xong. Chu Thừa Lỗi sắp xếp gánh vẹm xanh lên bờ, tối nay sẽ thả tạm khoang chứa nước của thuyền lớn để dưỡng.
Chu Thừa Lỗi tự cũng gánh một gánh vẹm xanh, với Giang Hạ: "Hạ Hạ, về nhà thôi, thủy triều lên , đến."
"Vâng." Giang Hạ thu dọn dụng cụ bắt hải sản.
Chu Thừa Lỗi vai gánh vẹm xanh, hai bao tải dứa đựng hải sản nhặt cũng treo lên đòn gánh, tay còn xách thêm một cái thùng.
Chu Thừa Sâm, Chu Thừa Hâm và những nam công nhân thuê cũng gánh vẹm xanh lên bờ.
Lần Chu Thừa Lỗi thu năm gánh vẹm xanh, Chu Thừa Sâm và Chu Thừa Hâm thu hơn ba gánh.
Chu Quốc Đống và Chu Quốc Hoa vì nuôi muộn hơn, chậm nửa tháng, nên chỉ thu hai gánh.
tổng cộng mấy họ cũng thu hơn một ngàn cân.
Quan trọng nhất là đây mới chỉ là lứa vẹm xanh đầu tiên, đến lúc thu hoạch thực sự.
Đến lúc đó thu hoạch bao nhiêu cân, thật khó mà tưởng tượng nổi!
Dân làng họ mà trong lòng đầy ngưỡng mộ:
"Mấy con vẹm xanh dễ sống thật, nhanh như mà mọc kín cả cọc gỗ !"
"Nhìn họ thu cả ngàn cân xuống, mà cảm giác như thu hoạch gì mấy, cọc gỗ vẫn còn đầy, nếu thu hoạch hết đến mấy chục vạn cân nhỉ?"
"Một cái cọc gỗ chắc cũng mười mấy cân, mấy nhà họ cộng trồng cả vạn cái cọc, mấy chục vạn cân cũng chẳng lạ!"
"Biết thế lúc A Lỗi đến đội sản xuất kiến nghị nuôi cùng thì cũng nuôi theo cho ."
"Trên đời gì t.h.u.ố.c hối hận."
...
Thủy triều từ từ dâng lên, cũng lục tục dùng đòn gánh gánh hải sản nhặt về nhà.
Chu Thừa Lỗi bỏ sò hến nhặt lên xe, đó đưa chìa khóa xe cho Giang Hạ: "Em với chị dâu cả, Tiểu Đường cứ về . Anh vận chuyển chỗ vẹm xanh bến tàu thả xuống thuyền."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-lam-giau-o-thap-nien-80/chuong-756-doa-khoc.html.]
Hôm qua bảo tài xế lái một chiếc máy cày về, hôm nay dùng đến.
"Được." Giang Hạ nhận lấy chìa khóa xe.
Chu Thừa Hâm, Chu Thừa Sâm cũng bỏ đồ lên xe, Giang Hạ gọi Nguyễn Đường, Điền Thải Hoa và bà cố cùng những khác lên xe.
Có hai thím trong thôn nhờ xe, Giang Hạ cũng để họ lên.
Đợi lên xe đông đủ, Giang Hạ liền lái xe về nhà.
Về đến cửa nhà, vì bà cố và chuyển đồ xuống, Giang Hạ liền đỗ xe ở cổng, lái trong sân.
Bà cố và hai thím trong thôn xuống xe chuyển đồ.
Hai thím cảm ơn: "Cảm ơn Tiểu Hạ nhé, xe đúng là tiện thật, cần gánh về, mỗi biển gánh mấy thứ mấy dặm đường, vai đau c.h.ế.t."
Giang Hạ giúp đỡ chuyển đồ xuống, : "Không gì ạ."
Mẹ Chu , thấy ai cũng xách bao to bao nhỏ, hỏi: "Hôm nay thu hoạch khá nhỉ! Nhặt những gì thế?"
Một thím trong đó : "Nhiều lắm! Cái gì cũng ! Hôm nay còn nhiều sò điệp, mấy cô con dâu nhà bà nhặt nhiều sò điệp nhất đấy."
Điền Thải Hoa sức Giang Hạ yếu, liền giúp Giang Hạ và Nguyễn Đường khiêng một bao tải dứa lớn xuống: "Tiểu Hạ và Tiểu Đường nhặt nhiều, con chẳng nhặt bao nhiêu."
Chị cố ý .
Mẹ Chu: "Bao là của nhà với thằng Sâm hả?"
Bà định xách trong để cùng xử lý.
Giang Hạ chỉ hai bao tải dứa to nhất: "Bao là của nhà chúng con, bao là của hai và Tiểu Đường nhặt ."
Mẹ Chu đang định xách nhà thì lúc , một tiếng còi ô tô chói tai vang lên dứt.
Mấy trong ngõ sang.
Bà cố bịt tai , phẫn nộ chiếc xe màu đen mới tinh ở đầu ngõ: "Ai thế?! Cứ bấm còi mãi cái gì? Có xe thì ghê gớm lắm !"
Trong nhà, ba đứa sinh ba tiếng ồn chói tai giật tỉnh giấc, cả ba đứa cùng òa .
Đây là đầu tiên chúng dọa sợ như .
Giang Hạ và Chu vội vàng chạy trong.
"Ôi chao, bà nội đến đây, đừng sợ! Đừng sợ!"
Nguyễn Đường cũng chạy theo .
Hai thím bịt tai chiếc xe màu đen ở đầu ngõ cũng c.h.ử.i ầm lên, chỉ sợ là đến tìm Giang Hạ.
Lúc Chu Tuấn Kiệt thò đầu : "Xe của ai đấy, lái chỗ khác mau! về nhà!"
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Phan Đái Đệ từ ghế xe bước xuống: "Lái xe nhanh lên! Ai mà vô ý thức thế ! Xe đỗ ngay trong ngõ, xe khác qua ?"
Điền Thải Hoa đáp trả: "Xe nhà đấy! Chờ một chút thì c.h.ế.t ? Chúng đang chuyển đồ! Hơn nữa con đường cũng của nhà bà!"
Bà cố tiếp lời: "Bà mới là đồ vô ý thức ! Bà qua thì bấm còi một cái là ! Cứ bấm còi inh ỏi gì, vội đầu t.h.a.i ?"
Hai thím thấy là Phan Đái Đệ, nhịn mắng: "Cái đồ ôn dịch ! Suýt nữa lỗ tai bà đây điếc đặc !"
"Bà bệnh ! Lái cái xe rách thì gì ghê gớm! Làm sợ c.h.ế.t khiếp!"
"Chờ một chút ? Con cái nhà các dọa kìa!"
Phan Đái Đệ khinh thường liếc chiếc xe Jeep, đó vẻ mặt đắc ý Điền Thải Hoa: "Là gì ghê gớm! Xe của con trai là xe nhập khẩu! Đắt hơn cái xe nội địa mặt các nhiều!"
Vợ bé của Chu Tuấn Kiệt, đang ôm một đứa trẻ sơ sinh trong xe vọng : "Mẹ, cãi với bọn họ gì, cái xe của bọn họ mới mấy vạn đồng, xe của Tuấn Kiệt nhà mấy chục vạn chứ! Các mau lái , lỡ xước xe nhà , các đền nổi !"
Phan Đái Đệ vênh váo tự đắc: " đấy, mau lái ! Chó khôn cản đường! Các lái xe , xe nhà qua mà xe nhà các quệt xước, một vết xước cũng tốn mấy trăm đồng tiền sửa đấy. Đừng bảo báo ! Đến lúc đền tiền thì đừng mà xót của!"
"Bà mới là chó, cả nhà bà đều là chó! là thần ghét quỷ hờn! Có cái xe rách mà ghê gớm ? Ai quệt xe bà! Xe nhà đỗ đàng hoàng ở đây, xe nhà bà qua cũng là các quệt xe nhà ! Muốn đền thì cũng là các đền cho chúng ! Không hiểu thì đừng đó mà vẻ!"
Phan Đái Đệ quả thật hiểu lý lẽ, bà cảm thấy xe khác chắn đường xe nhà , nếu xước thì cũng là của đối phương.
Thế là hai bên đó tranh cãi.