Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 763: Ăn Tết

Cập nhật lúc: 2025-12-06 08:21:09
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Sau khi đường xá tu sửa xong, bến tàu năm nay thực sự náo nhiệt hơn hẳn.

 

Có những ngư dân đ.á.n.h cá trở về, chẳng cần bán giá thấp cho trạm thu mua nữa, họ tự bày sạp bán lẻ cũng thể bán hết sạch, một thuyền cá thể kiếm thêm mười mấy đồng.

 

Không chỉ trấn xuống mua cá đông hơn, mà còn cả xe cộ từ các nơi khác đến thu mua hải sản trực tiếp từ ngư dân.

 

Người trong thôn quả thực cảm nhận sâu sắc câu : "Đường thông thì tài lộc thông!"

 

Vốn dĩ cứ tưởng sửa đường chỉ để tiện lên trấn, ngờ khai thông cả con đường giàu.

 

Chu Thừa Lỗi bến tàu náo nhiệt như , trong lòng nhen nhóm ý định kiến nghị với Ủy ban thôn xây dựng một cái chợ hải sản loại nhỏ ngay gần bến tàu.

 

Ủy ban thôn bọn họ hiện giờ tiền, tiền kiếm từ trạm thu mua ngày thường, cộng thêm khoản tiền mua bãi biển đó.

 

Ủy ban thôn bàn bạc và dự tính sẽ dùng tiền đó để tu sửa đường sá trong thôn cho bà con thuận tiện.

 

Đợi qua Tết xong, sẽ đề xuất ý kiến , xem xây chợ hải sản nhỏ đường hơn.

 

Làm đường thì tiện cho từng nhà , nhưng xây chợ hải sản thể mang đến thu nhập cao hơn cho dân làng, tuy nhiên là tất cả đều hưởng lợi.

 

thấy cả nhà Chu Thừa Lỗi tới, liền hỏi: "A Lỗi, vẹm nhà bán ?"

 

thôn bên cạnh, Giang Hạ quen.

 

Giang Hạ thấy Chu Thừa Lỗi phản ứng, ngẩng đầu một cái, kéo kéo tay áo : "Có hỏi bán vẹm kìa."

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Người quá đông, quá ồn ào, tai thính lắm, hơn nữa còn đang mải suy nghĩ nên quả thực thấy. Chu Thừa Lỗi sang: "Ngại quá, đang nghĩ chút chuyện. Hôm nay chỉ bắt hơn chục cân, đều là để cho nhà ăn thôi, hỏi Quốc Đống với Vĩnh Quốc xem ."

 

Người nọ xong liền : "Được, để hỏi họ. Vừa nãy thấy chú Vĩnh Phúc xách một túi vẹm to nên tiện miệng hỏi thôi. , vẹm các nuôi là để bán Cảng Đảo ? Bán bao nhiêu tiền một cân thế?"

 

"Chỗ của ba là sáng sớm bắt về để nhà ăn thôi, chắc tầm một đồng một cân đấy."

 

Người nọ xong líu lưỡi: "Đắt thế á! Ngang ngửa với sò điệp loại to nhất ."

 

Chu Thừa Lỗi : "Dù cũng là giống từ nước ngoài về, bản địa mà. Chúng còn lên thành phố một chuyến, lúc khác chuyện nhé."

 

"Được, việc , hôm nào rảnh qua nhà uống ."

 

"Được."

 

Cả nhà họ Chu tiếp tục về phía thuyền đ.á.n.h cá của nhà .

 

Người nọ liền tìm Chu Quốc Đống mua vẹm.

 

Hôm nay trời sáng, Chu Quốc Đống và Chu Vĩnh Quốc hẹn cùng biển mò sò điệp và thu hoạch ít vẹm to để mang bến tàu bán kiếm chút tiền tiêu Tết.

 

Phan Đái Đệ hỏi : "Đại Lâm, nãy hỏi mua vẹm của Chu Thừa Lỗi, nó bảo bao nhiêu tiền một cân?"

 

Phan Đại Lâm đáp: "Cậu giá, nhà bán. đang tìm Chu Quốc Đống hỏi đây."

 

thấy liền xen : "Vừa nãy A Lỗi chẳng bảo tầm một đồng một cân còn gì? Cái thứ đó vỏ nặng như thế mà cũng bán một đồng một cân, quá đắt!"

 

Phan Đại Lâm : "Đấy là giá bán Cảng Đảo. Giá ở Cảng Đảo so với làng chài chúng ?"

 

"Bán Cảng Đảo một đồng một cân, họ nuôi nhiều như thế thì kiếm bao nhiêu tiền?"

 

"Đương nhiên là hốt bạc ! ước chừng một cái cọc gỗ thể thu mười mấy hai mươi cân vẹm. Biết thế lúc theo mà nuôi! Ủy ban thôn hỏi nuôi theo , chẳng mấy ai chịu thử, ngu thật!"

 

Phan Đái Đệ : "Bây giờ nuôi theo cũng muộn mà! Nuôi một năm, năm là bán !"

 

cũng đang bảo con trai thuê bãi biển để nuôi. Con trai bà quen ông chủ lớn bên Cảng Đảo, còn nhiều mối lái hơn cả Chu Thừa Lỗi!

 

"Giờ còn nuôi cái gì nữa? Bãi biển bọn họ thuê hết !" Có dạo thấy đám vẹm lớn nhanh, liền lên đại đội hỏi thăm.

 

" đấy, bãi biển nào thể thầu đều cho thuê hết , chỗ còn cho thuê , bảo giữ để dân trong thôn biển bắt hải sản."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-lam-giau-o-thap-nien-80/chuong-763-an-tet.html.]

 

Phan Đái Đệ bất mãn: "Không chứ? Dựa cái gì mà cho bọn họ thuê hết, cho chúng thuê?"

 

Chuyện Phan Đái Đệ lái chiếc ô tô mấy chục vạn về làng, cả đại đội đều .

 

"Nhà bà tiền, bà hỏi đại đội xem còn thuê , chúng cũng nuôi đây!"

 

Phan Đái Đệ hùng hổ: "Đương nhiên là hỏi cho lẽ! Đây đều là bãi biển của thôn, dựa chỉ cho phép mấy nhà bọn họ nuôi? Mọi cùng lên hỏi! Người đông sức lớn mà! Chúng thuê thì bắt bọn họ nhường một phần bãi biển cho chúng thuê!"

 

"Chuyện hỏi cũng vô dụng thôi, lúc đó đại đội hỏi dân làng nuôi cùng Chu Thừa Lỗi , định biến thành sản nghiệp chung của cả thôn. Mọi chịu, chỉ mấy nhà theo nuôi. Giờ thấy kiếm tiền thì đòi thuê bãi biển, ai mà chịu? Người mua cọc gỗ cũng tốn ít tiền !"

 

" cứ hỏi! Bắt bọn họ nhường bãi biển cho chúng nuôi, mấy cái cọc gỗ đó chúng thể bỏ tiền mua giúp họ cũng !"

 

"Bà ! Người cực khổ cắm cọc, giờ đang bắt đầu hái tiền, điên mới bán cho bà?"

 

" mặc kệ! Lúc đại đội vận động nuôi cùng, hỏi qua ý kiến !" Phan Đái Đệ khí thế hừng hực về phía văn phòng đội sản xuất cũ, nơi giờ trở thành văn phòng đại đội Long Khẩu.

 

...

 

Giang Hạ lái thuyền , cũng đang ghen tị với bãi vẹm lớn của họ, nhảy chia một bát canh.

 

Cả nhà lái thuyền một tiếng đồng hồ thì tới bến tàu thành phố.

 

Giang Đông, Chu Thừa Sâm và tài xế của ông Mạch đợi sẵn ở bến tàu.

 

Tổng cộng ba chiếc xe tới đón.

 

Neo thuyền xong xuôi, cả nhà chuyển một đống quà biếu xuống xe, lái thẳng về nhà họ Giang.

 

Cả đoàn rồng rắn kéo nhà họ Giang. Giang phụ thấy họ mang nhiều đồ như thì nhíu mày: "Sao mua nhiều đồ thế ?"

 

Giang Hạ : "Rất nhiều thứ là do chị cả và các chị hai chuẩn đấy ạ."

 

Giang phụ vội với họ: "Anh chị cả, chị hai thật lòng quá! Mọi đến ăn bữa cơm Tất niên là nể mặt lắm , vui lắm. Đều là một nhà cả, các cháu cứ coi như về nhà , đừng mua đồ đạc gì nữa, thật sự cần khách sáo ."

 

Ông Mạch tiếp đón xuống.

 

Giang Đông rót mời .

 

Giang mẫu và Giang phụ đem đồ nhà họ Chu mang đến cất gọn.

 

Gà, ngỗng sống thì mang ban công nuôi tạm. Giang phụ lấy mấy tờ báo lót xuống sàn, đó xách hai lồng gia cầm ngoài ban công. Mùi hôi đặc trưng của gia cầm xộc lên khiến Mạch Tiêu An đang hóng mát ngoài ban công suýt nôn!

 

vội bịt mũi miệng .

 

là đồ nhà quê!

 

Tặng quà gì tặng tặng gà, ngỗng, vịt sống!

 

Hôi c.h.ế.t !

 

lúc , một con gà còn phẹt một bãi phân, rơi ngay xuống nền gạch!

 

nhịn , bịt miệng nôn khan một cái.

 

Mạch Tấn Bình vội vàng đưa con gái trở phòng khách.

 

Vốn dĩ họ chê phòng khách nhỏ nên mới ban công, ngờ nhà họ Chu kinh tởm như !

 

Toàn tặng mấy thứ đồ quê mùa!

 

Mạch Tiêu An trở phòng khách thấy đông , cảm giác mùi cá tanh nồng, cô vội chạy bếp tìm Đàm Chỉ Dĩnh.

 

"Mẹ! Con ở đây nổi nữa ! Con về nhà!"

 

Giang mẫu và dì Phùng đều ngoài giúp chuyển đồ, trong bếp chỉ còn Đàm Chỉ Dĩnh, bà vội ngó bên ngoài.

 

764.

Loading...