Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 786: Tân Mục Tiêu
Cập nhật lúc: 2025-12-06 08:21:32
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cậu hai Điền Thải Hoa hỏi xong thì trả lời trực tiếp ngay mà : "Mấy ngày nay vẫn còn đang là Tết, một ngày thể bán hai ba trăm cân tôm cá. Cậu thấy bốn trăm cân cũng thể bán hết, chỉ là mới bắt đầu nên dám lấy quá nhiều, mỗi loại chỉ lấy mười mấy hai mươi cân, nhiều nhất là ba mươi cân, nhưng bù thì lấy đa dạng chủng loại hơn."
"Cháu xem cái sạp nhỏ của , bày bao nhiêu loại cá lớn? Có đến mười loại tám loại đấy! Cậu còn bày cả lên nữa! Sạp hàng ở vị trí đầu, so với các sạp khác thì dư một chút gian ở bên cạnh, liền tận dụng luôn."
"Hơn nữa và cả của cháu cố gắng lấy các loại cá khác , bởi vì hai sạp của chúng song song cạnh , nghĩ như thể giữ chân nhiều khách hơn."
Cậu cả cũng tiếp lời: "Ngày đầu tiên chúng chỉ dám lấy một trăm cân hàng, vèo cái là bán hết sạch. Ngày thứ hai mới dám lấy thêm một trăm cân nữa, cũng bán hết nhanh. Chúng sạp bên cạnh mỗi ngày họ lấy ba bốn trăm cân cá, nên hôm nay mới lấy nhiều thêm một chút, cầm hơn ba trăm cân hàng."
Cậu hai và cả đều từng nghề bao giờ, đều đang trong tình trạng "dò đá qua sông", cho nên hành sự phần bảo thủ.
trong chợ, nhiều đều là dân kinh nghiệm.
Điền Thải Hoa hỏi: "Ba bốn trăm cân đều thể bán hết ? Vậy một ngày kiếm ít nhỉ! Một cân cá thể kiếm 5 hào ạ?"
Cậu hai đáp: "Những loại cá đắt tiền, cá hiếm thì , chứ mấy loại rẻ tiền, đầy cả chợ thì giá đó . cá rẻ đến mấy thì ít nhất cũng kiếm 5 xu một cân, đại đa là lời một hai hào một cân, nếu thì trừ tiền thuê sạp xong chẳng còn lãi lời gì. Hơn nữa cá để lâu sẽ hỏng, còn tươi, tươi thì bán giá, những cái đều tính chi phí tổn thất."
Mỗi loại cá lớn tiền lời chắc chắn là khác , dù giá thị trường là bao nhiêu thì họ bán bấy nhiêu. Sẽ bán cao hơn khác, cũng bán thấp hơn, tránh việc gây thù chuốc oán.
Giang Hạ : "Các rảnh thì để ý xem loại cá nào bán chạy, cá bán chạy thì kích cỡ bao lớn là dễ bán nhất. Mấy cái chắc chắn là sự khác biệt."
Cậu hai gật đầu: " , chúng cũng đang để ý đây! Mỗi ngang qua sạp hàng, chúng đều nhịn mà xem họ mua loại cá gì. Chỉ là nghĩ tới còn lưu ý cả kích cỡ cá to nhỏ nữa."
Giang Hạ liền chỉ một chiêu đơn giản nhất ở chợ để biến khách vãng lai thành khách quen: "Những loại cá tạp đáng tiền, các thể tặng thêm một ít cho khách, một hai xu tiền lẻ thì cứ gạt thu, hơn nữa lúc thu một hai xu đó thì nhất định cho đối phương ... Đây là một trong những cách tranh thủ cảm tình để họ trở thành khách quen, bỏ con săn sắt bắt con cá rô mà."
Mắt hai sáng rực lên: "Cái ý kiến của cháu đấy!"
Mỗi đều bớt cho khách một hai xu tiền lẻ, hoặc là tặng thêm mấy con cá nhỏ bán giá, ai mà chẳng tìm chứ!
"Cơ bản thì mỗi ngày chợ cũng chỉ loanh quanh những đó, các bà các cô quen sạp nào thì sẽ cứ tìm sạp đó mà mua mãi. Đương nhiên bán cá quan trọng nhất vẫn là tươi, tươi thì cho cũng chẳng thèm lấy."
Giang Hạ thể đưa quá nhiều ý kiến chuyên môn, chỉ thể nhắc nhở như .
Tại cá dễ bán, mỗi ngày nên lấy bao nhiêu hàng, mỗi loại cá lớn lấy quy cách nào thì hơn, là lấy loại tầm một cân, lấy loại mấy lạng, mỗi ngày phối hợp các loại cá như thế nào để hấp dẫn mua hơn, tất cả đều dựa sự quan sát và tích lũy kinh nghiệm của chính họ.
Hồi nhỏ cô bán rau cũng y như , khoai tây củ to nhỏ đều ảnh hưởng đến doanh ! Có những loại rau dễ bán, nhưng vẫn cần lấy một ít về để thu hút khách hoặc để khách mua cảm thấy tiện lợi hơn.
Gặp ngày lễ tết thì bán rau càng khác, loại rau nào bán chạy dịp lễ nào, bán nhất định nắm rõ.
Dù thì bán đồ ở chợ vẻ đơn giản, nhưng cũng cần kinh nghiệm, thời gian đầu chắc chắn chấp nhận "đóng học phí".
Người khác dạy nhiều đến cũng bằng kinh nghiệm thực tế do chính nhiều, tổng kết nhiều mà .
Quan trọng nhất là Giang Hạ cũng từng bán hải sản ở khu chợ , nên nắm rõ tình hình cụ thể, vì thế cô nhiều thêm.
Điền Thải Hoa nhịn cảm thán: "Em cứ như thể em từng bán cá !"
Cậu hai : "Thủ đoạn ăn buôn bán chắc chắn những chỗ tương thông với . Tiểu Hạ từ lúc bán cá khô bắt đầu từ một cái xưởng nhỏ nên một nhà máy lớn như giờ, kiến nghị của nó thực tế."
Điền Thải Hoa liền nhớ tới chuyện Giang Hạ ngay từ đầu bán cá cơm ngũ vị quả thực cho nhiều ăn thử, thậm chí hiện tại sản phẩm mới của xưởng thực phẩm, cô Hà Hạnh Hoàn rằng mấy trăm thùng hàng dùng thử phát hết.
Hóa Giang Hạ ăn lớn như là nhờ thường xuyên tặng đồ miễn phí cho khách hàng?
"Tiểu Hạ, em xem tiệm tạp hóa nhà chị thể dùng cách của em để giữ chân khách quen ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-lam-giau-o-thap-nien-80/chuong-786-tan-muc-tieu.html.]
Giang Hạ đáp: "Cũng chứ, ngày thường gặp mấy khách hàng nữ, chị bốc nắm hạt dưa cho ăn cho vui miệng, gặp dẫn theo con cái đến mua đồ, lúc tính tiền chị tặng cho đứa nhỏ một viên kẹo, chuyện như vài , khác chị hào phóng, chắc chắn đều sẽ ghé tiệm chị. Còn khách nam thì chủ yếu mua t.h.u.ố.c lá rượu bia, đàn ông thích ăn vặt, chị thể tặng bao diêm cái gì đó."
Điền Thải Hoa vỗ đùi cái đét: "! Em quá đúng! Sao chị nghĩ nhỉ!"
Nếu là cô mua đồ ở hai tiệm tạp hóa, một tiệm mỗi đều cho cô nắm hạt dưa, tiệm thì cái gì cũng cho, thì chắc chắn cô chỉ ủng hộ cái tiệm cho hạt dưa, thậm chí còn rủ rê khác cùng đến ủng hộ tiệm đó nữa!
Điền Thải Hoa quyết định trở về sẽ bảo bố hào phóng lên một chút, đừng kiểu thiếu một xu cũng , nợ sổ cũng cho. Gần đây hai tháng nay cô than vãn chuyện ăn bằng , khách đều chạy sang tiệm khác, chắc chắn là do cô quá keo kiệt!
Đang dịp Tết nhất thế , bao nhiêu cần mua đồ biếu tặng, trẻ con cũng tiền mừng tuổi, mà chuyện ăn , chắc chắn là do bố cô buôn bán đủ xởi lởi!
Bố cô đúng là quá ki bo, chịu thiệt một tí cũng !
Cô dạy bố hào phóng hơn, để trong trấn đều đến tiệm nhà cô mua đồ!
Giang Hạ sang với cả và hai: "Chỗ là chợ đầu mối hải sản, là chợ đầu mối lớn nhất thành phố, nếu gặp những thương lái đến mua sỉ hải sản lượng lớn, các ..."
...
Mấy đang trò chuyện thì ba em Chu Thừa Lỗi .
Điền Thải Hoa thấy cái túi tay Chu Thừa Lỗi phồng to lên.
Nghĩ đến việc em chồng và Giang Hạ hơn hai mươi cái sạp hàng, mấy gian cửa hàng mặt tiền.
Cô âm thầm tính toán xem mỗi tháng Giang Hạ thu bao nhiêu tiền thuê.
Sạp vị trí giá 160 đồng một tháng, bọn họ mười cái sạp vị trí tức là 1600 đồng.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Sau đó là các sạp khác một trăm đồng một tháng, Giang Đông hình như tặng tổng cộng mười tám cái sạp cho ba đứa sinh ba, vị chi là 1800 đồng một tháng.
Cửa hàng mặt tiền bọn họ năm cái vị trí đắc địa, thể cho thuê đến 600 đồng một tháng, ba cái mà Giang Đông tặng cho ba đứa nhỏ vì mua muộn nên vị trí khuất nẻo, nhưng cũng thể cho thuê hơn bốn trăm năm trăm đồng một tháng!
Điền Thải Hoa tính tới tính lui liền cảm thấy đầu óc bắt đầu loạn!
Dù thì mỗi tháng Giang Hạ chỉ riêng thu tiền thuê thôi cũng bảy tám ngàn!
Ôi trời, bọn họ còn cần gì nữa?
Chỉ cần thu tiền thuê thôi là đời Giang Hạ chẳng cần gì cũng cơm no áo ấm!
Bao gồm cả ba đứa sinh ba nữa!
Chờ ba đứa nhỏ lớn lên, nhiều sạp hàng và cửa hàng như , bọn nó cũng chẳng cần gì cũng sung sướng cả đời!
Điền Thải Hoa hối hận vô cùng: "Biết sớm thế thì chị mua thêm mấy cái sạp hàng! Bây giờ chị mới phát hiện mua gì cũng bằng mua cửa hàng, mua sạp chợ. Có thêm mấy cái cửa hàng, mấy cái sạp, đời cái gì cũng cần !"
Giang Hạ : " là câu 'một gian nhà mặt tiền nuôi ba đời', mua cửa hàng sẽ sai , cơ hội chị dâu cứ mua thêm nhé."
Điền Thải Hoa lập tức mục tiêu mới: "Từ hôm nay trở chị sẽ để dành tiền mua cửa hàng! Cái gì cũng mua nữa! Tiểu Hạ, lúc nào em trúng cửa hàng mua thì nhớ báo chị một tiếng. Từ hôm nay, bà chủ cho thuê nhà là mục tiêu của chị! Chị mua đủ 30 gian cửa hàng, chờ chị già , công việc của chị chính là mỗi ngày thu tiền thuê! Mỗi ngày thu một gian."
Chu Thừa Hâm sờ sờ trán vợ: "Không sốt mà nhỉ! Sao bắt đầu mơ giữa ban ngày thế ?"