Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 817: Bị chấn động sâu sắc
Cập nhật lúc: 2025-12-06 08:28:42
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Tú Nhàn lọt những lời , một là n.g.ự.c đau thắt khó chịu, khó chịu đến mức tối ngủ .
Cô vội vàng đến trạm thu mua mua đại hai cân cá tạp nhỏ giá một hào một cân bỏ .
Có thấy bóng dáng cô mua cá thì nhỏ: "Lý Tú Nhàn là đ.á.n.h mất báu vật , Chu Thừa Sâm cao ráo, trai, công việc thể diện, kiếm tiền cũng ít, bố chồng chẳng khắc nghiệt, cũng chẳng hiểu cô nghĩ gì nữa! Cái tên Liêu Thụy Tường trông cũng bằng A Sâm!"
" Liêu Thụy Tường lúc đó mở trại chăn nuôi, kiếm nhiều tiền hơn Chu Thừa Sâm!"
"Nhiều tiền thì cái rắm dùng ! Giờ chẳng ly hôn ?! Lúc cứ sống yên với A Sâm, hai vợ chồng đều là công nhân viên chức, cả đời lo cơm áo, an an hơn ? Với giờ A Sâm kiếm cũng ít, lứa sò điệp của lãi mười mấy vạn, kém gì nuôi heo!"
"Nói vẫn là Lý Tú Nhàn cái mệnh phú quý , vô phúc! Không hưởng!"
"Cô là đáng đời! Hai đều gả chỗ như thế mà trân trọng."
"Liêu Thụy Tường thì gì?"
"Sao ? Giàu thế cơ mà! Nếu chồng mà giàu như thế, mặc kệ ở ngoài mấy con hồ ly tinh, miễn là mỗi tháng đưa tiền sinh hoạt là !"
...
Ba chiếc xe chạy một mạch từ đường ven biển trong thôn, hai bên đường là những hàng dừa, phía xa là bãi cát trắng và biển xanh thăm thẳm.
Bầu trời treo mấy đám mây trắng, vô hải âu chao liượn mặt biển.
Cảnh tượng trời nước một màu đến mức khiến thư thái cõi lòng!
Người nhà họ Nguyễn trong lòng đều chấn động.
Đây là nông thôn ư?
Từ bao giờ nông thôn thế ?
Từ bao giờ đường xá nông thôn thế ?
Trong xe, ông cụ Nguyễn thấy từ thành phố về trấn, tận thôn đều là đường bê tông, nhịn : "Thôn các con phát triển khá đấy nhỉ!"
Bố Nguyễn cũng chút kinh ngạc, điều đổi nhận thức của họ về nông thôn.
Đường thôn còn sạch hơn cả đường thành phố chỗ họ chứ!
Cô út nhà họ Nguyễn cũng ngạc nhiên: "Cải cách mở cửa mới mấy năm, bên phát triển nhanh ?"
Cao Khiết: "Bên phát triển đúng là nhanh thật, em thấy thành phố bao nhiêu tòa nhà cao tầng san sát ? Lại còn bao nhiêu tòa đang xây nữa? Năm ngoái tòa nhà cao nhất cất nóc, báo chí đưa tin tòa nhà cao nhất đó ba ngày là xây xong một tầng, hơn ba mươi tháng là thiện."
Tòa nhà cao nhất đó chính là tòa nhà Chu Thừa Lỗi và Giang Hạ đầu tư đây, năm nay thiện. Hôm Chu Thừa Lỗi về còn tham dự lễ khánh thành.
Ông cụ Nguyễn hỏi: "Đường thôn đều là đường bê tông, thôn đô thị hóa ? Không nông thôn nữa ?"
Trong ký ức của ông cụ Nguyễn, phần lớn đường nông thôn đều là đường đất nguyên thủy, gì chuyện cửa nhà nào cũng là đường bê tông?
Nguyễn Đường: "Không ạ, đường chính là do ông nội của Tiểu Hạ , các đường nhỏ khác là đại đội bỏ tiền , nên cửa nhà nào cũng đường bê tông. Thôn là làng chài, đội sản xuất cũng khá giả."
Cổ Linh, chị họ con nhà cô út của Nguyễn Đường xong liền hỏi: "Ông nội của cô em dâu tương lai đó nghề gì ?"
Thế mà bỏ tiền đường cho cả thôn? Thế thì giàu đến mức nào?
Chẳng bảo bố cô là lãnh đạo thành phố ?
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Nguyễn Đường: "Ông kinh doanh ở Hồng Kông."
Cổ Linh thầm nghĩ: Thảo nào, hóa là đại gia Hồng Kông.
nhà đẻ em dâu tiền thì cũng chẳng liên quan gì mấy đến Nguyễn Đường.
Cô yên tâm hơn một chút.
Cô Nguyễn Đường một cô em dâu gia cảnh nhà đẻ , còn nỡ gả con gái về nông thôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-lam-giau-o-thap-nien-80/chuong-817-bi-chan-dong-sau-sac.html.]
Đương nhiên cô cũng nỡ gả là vì lúc đính hôn chú em chồng của Nguyễn Đường xuất ngũ, tiền đồ trong quân đội vô lượng.
Sau đối phương điếc, bố nhà gái là lãnh đạo lớn, m.á.u mặt nên tiện hủy hôn, dù báo cáo kết hôn cũng nộp chờ phê duyệt, lúc từ hôn ảnh hưởng , cũng hủy là hủy .
Rất nhanh xe đến nhà họ Chu.
Xe nhiều nên lái ngõ, đỗ ở bãi đất trống ven đường.
Đợi xe đỗ xong, cả đại gia đình nhà họ Nguyễn xuống xe, Chu Thừa Sâm và Nguyễn Đường dẫn họ đến hai tòa nhà lầu mới tinh.
Họ mới tin lời Nguyễn Đường gia cảnh Chu Thừa Sâm khá giả, xây nhà trong thôn, ở trong thôn còn sướng hơn ở thành phố.
Đặc biệt là khi Nguyễn Đường và Chu Thừa Sâm dẫn cả nhà tham quan xong, cảm giác càng mãnh liệt hơn.
Giờ phút cả nhà đều đang ở tầng hai.
Cổ Linh căn phòng đầy đồ nội thất da thật kiểu Âu, trong lòng nghĩ: Nguyễn Đường bảo gia cảnh Chu Thừa Sâm khá giả, thế chỉ là khá giả!
Cả phòng nội thất điện máy một bộ cũng cả vạn bạc chứ?
Nhà Chu Thừa Sâm còn chỉ một bộ!
Thế chỉ là hộ vạn tệ (hộ 10.000 tệ).
Lần Chu Thừa Sâm sắm thêm sofa cho phòng khách tầng hai, nên cô thấy hai bộ sofa.
Hôm nay thời tiết , biển xanh như ngọc bích, từ ban công tầng hai cảnh sắc như tranh vẽ.
Bà nội Nguyễn: "Nhà thoải mái quá! Phong cảnh thật! Ngày nào ngủ dậy cũng thấy cảnh thế , phiền não trong lòng cũng tan biến hết! Hơn nữa khí quá, mùa hè thế mở cửa sổ , từng cơn gió biển thổi , chẳng nóng chút nào."
Quả thực là ngôi nhà trong mơ của bà nội Nguyễn.
Mũi bà nội Nguyễn , viêm mũi, ở Kinh Thị luôn thấy khó chịu, thích nhất là môi trường khí trong lành.
Cho nên bà thường xuyên đến ở chỗ con dâu út (Cao Khiết).
Chỉ cần Kinh Thị tơ liễu bay, bão cát, bà lập tức khăn gói quả mướp sang chỗ con trai út.
Nguyễn Đường : "Rất thoải mái ạ, kể cả giữa mùa hè buổi tối mở cửa sổ ngủ cũng nóng, mùa đông cũng sẽ quá lạnh."
Chu Thừa Sâm: "Bà nội nếu thích môi trường ở đây, thể thường xuyên sang đây ở, nhà nhiều phòng lắm ạ."
Nguyễn Đường cũng : " đấy ạ, bà nội thích thì cứ sang ở thường xuyên, ở đây còn thể bắt hải sản, bắt hải sản thú vị lắm, nhặt nhiều đồ lắm, đến lúc đó cháu dạy bà nhận lỗ ốc."
Bà nội Nguyễn : "Được, rảnh rỗi nhất định sẽ sang ở thử, bắt hải sản cho ."
Có lên sân thượng ngắm cảnh, sân thượng biển chắc còn hơn.
Nhân lúc lên cầu thang, Cổ Linh hỏi: "Tiểu Đường, lái thuyền biển đ.á.n.h cá kiếm nhiều tiền lắm hả?"
Nguyễn Đường bà chị họ từ nhỏ thích so bì với , khi cô đối tượng, cứ bám theo hỏi đông hỏi tây, hận thể điều tra rõ tám đời tổ tông nhà Chu Thừa Sâm nghề gì.
Biết Chu Thừa Sâm là cán bộ cơ sở, nhà ở nông thôn, qua một đời vợ con riêng, bố em đều sống bằng nghề đ.á.n.h cá, thì tỏ vẻ coi thường.
Đương nhiên trong lòng cô cũng vui, vì cô cảm thấy lấy chồng hơn Nguyễn Đường.
Hôm nay ngôi nhà chắc chắn cô choáng váng, cô liền : "Tùy vận may, may mắn thì kiếm nhiều, may mắn thì bình thường."
"Em trả lời thế cũng như , thể cụ thể chút ? May mắn thì kiếm bao nhiêu, may mắn thì kiếm bao nhiêu?"
Nguyễn Đường: "Hôm qua may mắn khá , kiếm hơn 7000 đồng, lúc may mắn thì chỉ hơn 100, 200 đồng thôi."
Cổ Linh: "..."
7000?
Bị chấn động sâu sắc !