Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 839: Bão lớn

Cập nhật lúc: 2025-12-06 08:29:18
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Giang Hạ đút một miếng thịt cá nhỏ cho em trai : “Chỉ cần siêu bão thì , đợi mấy ngày nữa khơi cũng , sóng gió càng lớn, cá thu hoạch càng nhiều. Đồ đạc mua hôm nay đều là gạo mì và bí đao, bí đỏ, khoai lang… để lâu, cũng sợ hỏng.”

 

Cha Chu: “Tiểu Hạ đúng đấy, bão tan xong khơi càng nhiều cá! Sốt ruột cái gì chứ! Chờ thêm mấy ngày là , sắp sang tháng chín , tháng chín bão sẽ ít .”

 

Cha Chu thích cái miệng của Giang Hạ, lời từ miệng cô đặc biệt "Vượng Tài".

 

Sống cùng "Vượng Tài" thêm mấy năm, cha Chu cảm thấy cái mạng già của cũng thể kéo dài hơn, chừng sống đến trăm tuổi, ba đứa sinh ba kết hôn đẻ sinh ba tiếp.

 

Nhìn các cháu nội đứa nào cũng giỏi giang, lãnh đạo lãnh đạo, ông chủ ông chủ, nhất đứa cháu nào giống của chúng nó thông minh, nhà khoa học, nhà phát minh!

 

Nhìn cả gia tộc thịnh vượng lên!

 

Tuy cha Chu là ngư dân, nhưng ông chẳng cháu tiếp tục ngư dân, quá khổ, quá mệt, quá nguy hiểm.

 

Đó là lấy mạng để kiếm tiền.

 

Cứ học cho thành tài hết !

 

Sáng sớm hôm , mấy cha con nhà họ Chu biển kiểm tra lồng bè, chuẩn đón bão, đồng thời thông báo cho công nhân đảo về bờ.

 

Đài phát thanh cơn bão dự kiến sẽ đổ bộ khu vực của họ, ngoại trừ các ngành nghề đặc thù, thành phố đều đình công, ngừng bay.

 

Giang Hạ đến xưởng may và xưởng thực phẩm để sắp xếp công tác phòng chống bão.

 

Mẹ Chu yên tâm về Nguyễn Đường, bà dặn Giang Hạ: “Lúc con tan về nhớ tiện đường đón cái Đường về nhà nhé!”

 

Giang Hạ liền : “Để con gọi điện hỏi xem chị nghỉ .”

 

Thế là Giang Hạ gọi điện đến bệnh viện.

 

Nguyễn Đường nghỉ, trực ban ở bệnh viện. Chu Thừa Sâm càng thể nghỉ ngơi.

 

Anh sơ tán quần chúng, đảm bảo an cho dân.

 

Mẹ Chu đành chịu, chỉ dặn dò Nguyễn Đường tự chăm sóc bản , trời bão đừng ngoài mạo hiểm.

 

Nguyễn Đường bảo bà yên tâm, lãnh đạo bệnh viện cô m.a.n.g t.h.a.i nên sẽ sắp xếp cô ngoại viện.

 

Giang Hạ cúp điện thoại xong liền cửa.

 

Cô cũng đến nhà máy đốc thúc công tác chuẩn bão, đó thông báo cho công nhân hai nhà máy nghỉ về nhà tránh bão.

 

Ai về nhà mà ở ký túc xá thì đến bộ phận hành chính đăng ký, nhà ăn chuẩn sẵn thức ăn.

 

Cô dặn dò đội trưởng bảo vệ trực ban, ngày bão để công nhân ngoài chạy lung tung, tránh xảy chuyện trong xưởng thì phiền phức.

 

Sau khi giao đãi xong việc ở nhà máy, Giang Hạ đến văn phòng cha Giang xem tình hình.

 

cha Giang cũng sơ tán những dân nguy cơ gặp nạn đến nơi an .

 

Vốn dĩ cũng cần ông đích xuất động, công việc của ông bàn giao xong, nhưng ông vẫn kiên trì gác ca cuối cùng, dẫn theo nhân viên công tác mà ông trải qua vô kể từ khi nhậm chức ở thành phố .

 

Giang Hạ gặp cha, liền lái xe về nhà, đem hải sản và trái cây, rau củ mang đến bỏ tủ lạnh, để một mảnh giấy dặn dò cha chú ý an khi bão tới, mới khóa cửa cẩn thận, lái xe về.

 

Đợi bão tan, cô và Giang Đông sẽ cùng đưa cha Giang tỉnh bên nhận chức.

 

Ba cha con nhà họ Chu bận rộn ngoài biển suốt hai ngày.

 

Hiện giờ lồng bè nhiều, dựng thêm bè nuôi bào ngư và trai ngọc.

 

Một cái lồng bè một cái bè cá mà thổi hoặc thổi tan tác, tổn thất của họ sẽ lên đến hơn mười vạn!

 

Huống hồ nếu một cái thổi , thì những cái khác cũng khó mà giữ !

 

Cho nên ai dám lơ là, mấy cha con đều tự tay , kiểm tra từng cái lồng một, vì thế mới bận rộn mất hai ngày mới xong.

 

bão, chiều tối hôm nay tất cả tàu đ.á.n.h cá khơi của nhà họ Chu đều về.

 

Bốn cha con lái tàu cảng tránh gió, neo đậu cẩn thận.

 

Ba con tàu lớn như những con quái vật khổng lồ sừng sững giữa vô tàu thuyền nhỏ bé, con còn to hơn con !

 

Nổi bật vô cùng!

 

Ngư dân nào thấy cũng ngưỡng mộ thôi, hận thể nhà cũng một chiếc.

 

mà đắt quá, bao giờ mới mua nổi, chỉ đành tàu mà than thở.

 

Bão đổ bộ hơn bốn giờ chiều ngày hôm ở khu vực lân cận thành phố.

 

Buổi sáng, Chu Thừa Lỗi và cha Chu còn tranh thủ thời gian gia cố mái ngói nhà cũ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-lam-giau-o-thap-nien-80/chuong-839-bao-lon.html.]

Ba đứa nhỏ thấy ba và ông nội trèo lên mái nhà thì phấn khích hét gọi ba ơi, đó cũng đòi leo lên cái thang tre . Giang Hạ phiên bế từng đứa cho chúng tập leo thang.

 

Buổi chiều khi bão đổ bộ, gió rít gào, biển gầm thét, sấm nổ vang trời.

 

Gió thổi đổ rạp cây ăn quả trong sân, cây cối ven đường thì gãy ngang la liệt!

 

Nước mưa quất cửa sổ kính kêu tí tách.

 

Ba đứa nhỏ ghế quý phi, ghé cửa sổ biển cả bên ngoài.

 

Lúc mới bắt đầu nổi gió, cửa phòng gió thổi sập , vang lên tiếng "rầm" lớn, bọn trẻ sợ hãi.

 

Ba đứa đang chơi đồ chơi, giật hoảng hốt, lập tức đòi bế.

 

Đây là đầu tiên chúng tỉnh táo đối mặt với bão.

 

Năm ngoái bão thì chúng mới sinh lâu, hiểu gì. Năm nay nghỉ về quê, mới gặp bão một nhưng là ban đêm, chúng đều ngủ say, sáng hôm tỉnh dậy thì bão tan.

 

Giang Hạ thấy con sợ liền bế chúng đến bên cửa sổ xem.

 

Chu Chu và Chu Oánh việc gì cũng sang phòng Giang Hạ, cùng ba em bé xem "đài phong".

 

Tuy hai chị em xem nhiều , nhưng nào cũng vẫn xem, bởi vì bão thực sự quá lợi hại!

 

Giang Hạ ở bên cạnh giảng giải cho bọn trẻ hiểu bão hình thành như thế nào.

 

Hai đứa lớn hiểu, ba đứa nhỏ càng hiểu, nhưng cũng thu hoạch.

 

Em gái chỉ ngoài cửa sổ: “Mẹ, gió gió, rầm!”

 

Học hai từ mới: Gió gió và rầm.

 

Giang Hạ: “ , gió lớn thổi cửa đóng rầm một cái. Bảo bảo sợ ?”

 

“Bảo bảo, bảo bảo, sợ.” Em gái chậm, còn lặp , nhưng gì cũng một câu.

 

Giang Hạ đặc biệt vui vẻ, sang hỏi cả và em trai.

 

“Đại Bảo sợ ?”

 

Anh cả lắc đầu, nhưng nhất quyết hé răng.

 

Cậu bé thường thì thể lên tiếng sẽ lên tiếng.

 

Giang Hạ Đại Bảo còn nhiều hơn em gái, nhưng thích chuyện, cô cũng sẽ ép, : “Đại Bảo thật dũng cảm!”

 

“Nhị Bảo sợ ?” Giang Hạ hỏi.

 

Em trai gật đầu: “Sợ.”

 

Em gái liền vỗ vỗ lưng hai, bắt chước giống : “Anh ơi, sợ!”

 

Giang Hạ : “Là sợ.”

 

“Anh, sợ!” Hai chữ phát âm vẫn chuyển kịp, “” nửa ngày mới rặn hai chữ " sợ".

 

“Không sợ, sợ… Anh sợ.” Giang Hạ kiên nhẫn dạy con gái.

 

……

 

Phòng bên cạnh, cha Chu cũng lên lầu xem tình hình.

 

Ông cây ăn quả trong sân thổi đổ, cây cối ven đường gãy ngang nhiều, trong lòng bắt đầu bất an!

 

Cơn bão lớn quá!

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Không lồng bè và bè cá ngoài biển trụ nổi .

 

Buổi tối, cha Chu ăn cơm cũng ngon miệng.

 

Giang Hạ thấy liền : “Ba đừng lo, ạ. Ăn no một chút, đợi tối bão tan mới sức bãi biển nhặt hải sản. Lần sóng lớn thế , chắc chắn nhiều thứ đ.á.n.h dạt lên bờ.”

 

Cha Chu xong liền hết lo lắng.

 

Cái miệng từng khai quang của Vượng Tài thì chắc chắn là !

 

Ông ăn no một chút, đêm nay chiến đấu đến sáng!

 

Cha Chu từ chỗ ăn vô, liền quất một mạch ba bát cơm.

 

9 giờ tối, gió ngừng, mưa tạnh!

 

Cha Chu thổi còi: “Nhanh, nhanh, mang theo dụng cụ biển bắt hải sản nào!”

 

840.

Loading...