Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 840: Thấy không rõ là cái gì
Cập nhật lúc: 2025-12-06 08:29:19
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cả nhà ngoại trừ ba đứa sinh ba đang ngủ, những khác đều ngủ, chỉ chờ bão tan để biển lượm lặt.
Toàn bộ dân làng chài, trừ trẻ em ba tuổi, tất cả đều thức, chỉ chờ đợi khoảnh khắc !
Giang Hạ và Chu Thừa Lỗi bế ba đứa nhỏ sang phòng ngủ của Chu Chu, để Chu Chu và Chu Oánh ngủ cùng, như nếu ba đứa nhỏ tỉnh giấc cũng lo.
Hai chị em bây giờ cũng thể trông em một lúc, hơn nữa ông bà ngoại cũng ở nhà, Giang Hạ gì yên tâm.
An bài xong xuôi cho bọn trẻ, gia đình Giang Hạ mang theo đồ nghề cửa, liền gặp từng tốp từng tốp dân, lấy gia đình đơn vị, cầm đèn pin và dụng cụ hối hả về phía bãi biển.
Người làng chài sợ bão đến, sợ mái nhà tốc, nhưng cực thích bãi biển khi bão tan, bởi vì nhiều hải sản vỏ cứng sẽ sóng đ.á.n.h lên bờ.
Đặc biệt là những nhà thuyền, thường trông chờ việc kiếm thêm chút tiền mỗi cơn bão.
Có thím thấy nhà Giang Hạ cửa : “Thím Phúc, nhà thím giàu thế mà muộn thế còn bắt hải sản ?”
Mẹ Chu: “Giàu ở ? Tiền đặt cọc tàu lớn tiêu hết sạch !”
“Đừng khiêm tốn, cái xưởng thực phẩm của Tiểu Hạ một ngày bán hàng là đủ mua một chiếc tàu lớn! Thím thế ai mà tin?”
Mẹ Chu: “Cô tin thì thôi, xưởng thực phẩm của Tiểu Hạ kiếm tiền xây thêm xưởng, mua thiết , mua xe tải giao hàng, mua xe khách đưa đón công nhân, tiền kiếm tiêu hết sạch, còn đủ .”
“Hơn nữa nhà máy sản xuất thực phẩm cần mua nguyên liệu ? Kiếm chẳng mấy đồng! Tiền kiếm đều chi ngoài hết, còn thiếu chứ!”
Mọi xong cũng tin.
Trong thôn ít việc ở xưởng thực phẩm của Giang Hạ, đúng là Giang Hạ đang mở rộng nhà xưởng, thỉnh thoảng thêm mấy dây chuyền sản xuất, hơn nữa tháng còn mua một chiếc xe buýt và xe tải lớn.
Xe tải dùng để chở hàng, xe khách chuyên dùng đưa đón công nhân .
Nhà máy tuyển thêm , ký túc xá đủ chỗ ở, Giang Hạ vì thuận tiện cho công nhân , cố ý mua xe buýt đưa đón, như cũng an hơn.
Người trong thôn chuyện với Chu, khen Giang Hạ giỏi giang, khen Chu cưới vợ cho con trai, cưới cô con dâu nào cũng tháo vát.
Điền Thải Hoa nhân duyên trong thôn , là đầu hội các bà các cô buôn chuyện bát quái; Giang Hạ coi là "nồi cơm" của cả thôn, chỉ cần việc trong xưởng của cô, một lãnh lương dư sức nuôi cả nhà; Nguyễn Đường là bác sĩ, nhà ai lớn trẻ nhỏ ốm đau tìm cô khám, cô cũng từ chối.
Chẳng là cưới con dâu nào cũng " việc" ?
Mẹ Chu đối với mấy cô con dâu cũng hài lòng.
Chu Thừa Lỗi dắt Giang Hạ xuống bãi biển.
Đèn pin của hai vợ chồng quét qua một cái, liền thẳng về một hướng.
Dân làng cũng giống họ, đèn pin quét đến là chạy ngay đến đó.
Là ốc đỏ (hồng ốc)!
Rất nhiều ốc đỏ thổi dạt lên bờ.
Loại ốc vì thịt màu đỏ nên dân làng gọi là hồng ốc, phơi khô nấu canh uống ngon.
Chu Thừa Lỗi và Giang Hạ đeo găng tay gom ốc túi lưới, cát bụi các thứ lát nữa sẽ rửa sạch .
Nhặt xong một đống ốc đỏ tiếp tục về phía .
Lúc gặp một đống nhỏ sò lụa trắng (bạch bối), nhiều bằng ốc đỏ nhưng kích thước nhỏ.
Thu!
Cả cát lẫn sò hơn ba cân.
Giang Hạ lấy đèn pin quét thấy một con "đại gia hỏa", chạy tới, nhặt lên, là ốc dác (vang lớn ốc), to chà bá!
Phải đến ba cân!
Phía còn một con nữa!
Giang Hạ vội chạy tới nhặt lên.
Con hơn một cân, thịt chắc bốn lạng, cũng tệ!
Loại ốc dác biển sâu mới , khá hiếm gặp.
Thịt của nó ăn giống như bào ngư.
Lại còn một con nữa!
Giang Hạ chạy tới nhặt lên, con cũng hơn một cân.
Giang Hạ lấy đèn pin quét quét, phát hiện thêm gì, cô ôm ba con ốc dác chạy về phía Chu Thừa Lỗi, bỏ thùng.
Chu Thừa Lỗi cũng phát hiện một đống sò lông, đang nhặt, thoáng qua: “Vận may tồi.”
“Đương nhiên !”
Giang Hạ xổm xuống cùng bỏ đống sò lông túi lưới, hơn một cân.
Sau đó hai vợ chồng tiếp tục tiến về phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-lam-giau-o-thap-nien-80/chuong-840-thay-khong-ro-la-cai-gi.html.]
Lại gặp một đống ốc hương, con nào con nấy to đùng.
Thu!
Hai mới một lát đầy nửa túi lưới, hơn hai mươi cân!
Họ tiếp tục .
Trên bãi cát rải rác sò lông, ốc xe, ốc đỏ… họ cũng chẳng thèm nhặt lẻ tẻ, chỉ chuyên chọn những đống lớn mà gom.
Các dân làng khác cũng .
Giờ khắc , ánh đèn của vạn nhà đều tụ tập bãi biển.
Bãi biển lấp lánh vô ánh , bộ đều là ánh đèn pin của bắt hải sản.
Đèn pin của Chu Thừa Lỗi quét trúng một con ốc dừa (ốc gáo), Giang Hạ lập tức chạy tới nhặt.
Tay đang xách hơn hai mươi cân đồ, tiện.
“Con ốc dừa non, ngọc ốc (mỹ nhạc châu) nhỉ.”
Chu Thừa Lỗi thoáng qua: “Không , cũng khả năng.”
Một năm nhặt một ốc dừa, vận may đúng là ai bằng!
Hai vợ chồng tiếp tục , phát hiện thêm đống sò hến lớn nào nữa.
“Có ?” Chu Thừa Lỗi hỏi.
Đi tiếp về phía là khu bãi đá ngầm, lắm, sợ Giang Hạ cẩn thận ngã thương.
Vết sẹo duy nhất Giang Hạ chính là do ngã ở bãi đá ngầm năm .
Bây giờ vết sẹo ở đầu gối mờ gần như màu da, kỹ thì thấy.
“Chúng khu bãi đá ngầm xem trong khe đá thứ gì .”
Đã nhặt ít sò hến , Giang Hạ cũng nhặt thêm nữa, ăn cũng hết.
Đến lúc đó thu mua một ít thịt ốc đỏ phơi khô của dân làng, để trong nhà ăn dần là .
Hiện tại chi bằng khu bãi đá ngầm thử vận may xem .
Thế là hai vợ chồng về phía khu đá ngầm.
Dọc đường còn thấy một con cá bàng chài sóng đ.á.n.h c.h.ế.t bãi cát.
Chu Thừa Lỗi lấy đèn pin soi, mang cá còn đỏ tươi, liền nhặt lên.
Tiếp tục , hai thấy nhiều nhím biển (cầu gai).
Chu Thừa Lỗi soi đèn: “Loại nhím biển đặc biệt ngon, nhặt về mai hấp trứng cho bọn nhỏ ăn.”
Chu Thừa Lỗi chỉ thích ăn loại nhím biển , loại khác hứng thú.
“Được.” Chu Chu và ba đứa nhỏ đều thích ăn trứng hấp.
Ba đứa sinh ba còn ăn trứng hấp nhím biển bao giờ !
Ngày thường đều dùng sữa bò để hấp, rốt cuộc dù sống ở bờ biển nhưng nhím biển cũng lúc nào cũng nhặt .
Nhím biển thì Giang Hạ thích ăn sashimi hơn, cô lấy kìm sắt gắp một con lên: “Con nhím biển còn sống ?”
“Sống.” Chu Thừa Lỗi một cái, “Nhím biển c.h.ế.t thì gai sẽ mềm, loại đó đừng nhặt.”
Giang Hạ cũng cảm giác con nhím biển co một chút, liền yên tâm.
Hai vợ chồng dùng kìm sắt gắp từng con nhím biển ném thùng, thế mà nhặt hơn nửa thùng!
Hai khu bãi đá ngầm.
Đêm hôm khuya khoắt, bãi cát nhiều sò hến để nhặt nên bên vắng tanh.
Chu Thừa Lỗi để tất cả đồ đạc sang một bên, chỉ mang theo một cái xô nước, trong xô đựng kìm sắt và túi lưới.
Anh một tay xách xô, một tay dắt Giang Hạ, hai cẩn thận giữa bãi đá.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Giang Hạ cầm đèn pin soi khắp nơi, thấy trong vũng nước hai con cua xanh lớn đang đ.á.n.h .
Tháng là trung thu, lúc cua bắt đầu béo.
Chu Thừa Lỗi bắt hai con cua ném thùng.
“Chu Thừa Lỗi!” Đèn pin của Giang Hạ tùy ý quét qua, chiếu trúng một vật thể đen sì khổng lồ phía , một tảng đá ngầm che mất hơn nửa , chỉ lộ một khúc nhỏ.
Nhìn rõ, giống lưng cá nhưng cũng giống .
Nó bất động.
841.