Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ - Chương 19
Cập nhật lúc: 2025-01-05 16:40:18
Lượt xem: 319
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi trở về thì Lục Anh hỏi Tĩnh An tới đây chuyện gì, Khương Đường : “Đại nương tử ăn uống nên qua mời món gì ngon miệng. Ta là nha của Yến An Đường nên chỉ mấy câu đuổi .”
Lục Anh : “Sao thể mặt dày như , rõ ràng đại nương tử đang mang thai mà còn ngươi tới chính viện, còn tới đây hỏi nữa chứ.”
Khương Đường thầm nghĩ, đúng , thể mặt dày như .
Bạch Vi : “Lục Anh, cẩn thận từ lời tới việc .”
Làm nha thì thể chủ tử đúng.
Lục Anh dẩu môi, lộ vẻ khinh thường.
Bạch Vi bất đắc dĩ : “Bây giờ nhà cửa là do đại phòng quản lý, tính vẫn còn , chúng đóng cửa thì ai thể nhúng tay .”
Tại nhà cửa do đại phòng quản lý là chuyện , là vì thể vớt chút nước luộc. Việc chọn mua của chính viện, bạc tiêu hàng tháng của các viện, than mùa đông, băng mùa hè, còn ba, bốn bộ xiêm y mỗi mùa mỗi quý của chủ tử các viện, xiêm y của nha gia đinh… đều thể kiếm chút đỉnh trong đó.
Nhìn gọi món, cho dù thể tham lam một cách công khai nhưng mấy việc linh tinh như chia cho viện nào ít một chút, viện nào nhiều một chút xiêm y của ai ai kém cũng sẽ náo loạn đến Trịnh thị bên nhỉ.
Hàn thị quản lý nhà cửa thì tất nhiên chỗ của đại phòng.
Hàn thị là nữ nhi của Ngự sử Kinh Châu, vốn là thanh quan nên của hồi môn cũng phong phú, cơ bản chỉ dựa bổng lộc của Cố Kiến Phong và bạc tiêu vặt hàng tháng của Hầu phủ nên tất nhiên cũng thoải mái lắm.
Lúc Hàn thị quản lý việc nhà thì hâm mộ Lục Cẩm Dao, khi quản gia thì ngày tháng của đại phòng càng ngày càng lên nên cũng thời gian chú ý tới Yến Kỉ Đường nữa.
Khương Đường nhớ rõ nhiều nội dung trong tiểu thuyết, chỉ nhớ khi đại phòng gặp chuyện thì đương gia chủ mẫu cuối cùng là Lục Cẩm Dao.
Sau con đường quan của Cố Kiến Châu vô cùng thuận lợi, hai kéo dài cơ nghiệp trăm năm của Hầu phủ.
Khương Đường ngẫm nghĩ tới mất hồn, Hàn thị trong lúc vội vàng thể bớt chút thời gian tới tìm nàng vì một món điểm tâm, cũng đến mức vì một công thức điểm tâm mà như chứ.
Cố Kiến Phong chuyện nàng nạp nàng cho ông .
Có lẽ Hàn thị còn nghĩ rằng đây là chuyện từ trời rơi xuống, đây là đang cất nhắc nàng nhỉ.
Khương Đường lắc lắc đầu, mặc kệ đại phòng nghĩ như thế nào đều liên quan tới nàng. Nàng thà rằng cả đời gả chứ cho .
Qua nửa canh giờ thì mới thấy Cố Kiến Châu và Lục Cẩm Dao từ chính viện trở về.
Trên đường về nàng chuyện cửa hàng điểm tâm với Cố Kiến Châu, Cố Kiến Châu hiểu mấy cái , hỏi nhiều vấn đề mất não.
Lục Cẩm Dao cảm thấy buồn : “Ta tin tưởng tay nghề của Khương Đường, Bình Dương hầu phủ và Vĩnh Ninh hầu phủ đằng thì cửa hàng điểm tâm chắc chắn khai trương thuận lợi. Ta cân nhắc giá bán , nên cao quá. Bây giờ trong cung đang nghiêm khắc thực hiện chính sách tiết kiệm nên chúng cũng noi theo. Chỉ cần bán cao hơn tiền vốn hai, ba phần là đủ .”
Cố Kiến Châu nghĩ thầm, cứ cho là chỉ cao hơn tiền vốn hai, ba phần thì cũng chắc tới ăn. Người nghèo cực khổ việc cũng chỉ để sống qua ngày, thể tiêu bạc mua điểm tâm về ăn, chuyện ăn buôn bán cũng từ thiện.
Cố Kiến Châu hỏi: “Vậy khi nào sẽ xem cửa hàng, cũng mời thêm hai sư phó. Có tính để cho Khương Đường…”
Trong lòng Lục Cẩm Dao cũng cảm khó chịu khi Cố Kiến Châu nhắc tới Khương Đường: “Ta tạm thời để Khương Đường ngoài, quen ăn món nàng nấu, sợ nàng thì nôn nghén. Có thể tìm thử xem trong nhóm gia nhân ai thể sư phó nấu điểm tâm , cứ từ từ học. Cứ mua công thức ở chỗ Khương Đường, tính mười lăm lượng, còn dùng mười lượng mua thêm một cái lò điểm tâm. Tuy là nhiều lắm, nhưng nếu cho nhiều quá thì sợ…”
Cố Kiến Châu hiểu rõ ý nghĩa trong lời của Lục Cẩm Dao, thiếu sẽ đủ, nhiều sẽ sinh dị tâm.
Lục Cẩm Dao : “Sáng nay qua thăm mẫu thì gặp đại tẩu, tẩu gì với mẫu . mẫu lén để ý tẩu .”
Lục Cẩm Dao quá nhiều chuyện xa ở hậu trạch cho Cố Kiến Châu. Khương Đường vô cùng xinh , Lục Cẩm Dao sợ nàng khi dễ, để nàng ở nội viện thì hơn, chỉ sợ Hàn thị dùng thủ đoạn nguy hiểm gì đó.
Cố Kiến Châu hiểu : “Chú ý cái gì, chú ý?”
Lục Cẩm Dao thầm nghĩ, quả nhiên là sách cái gì cũng hiểu, còn thông minh bằng Khương Đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-thanh-nha-hoan-hau-phu/chuong-19.html.]
Thôi thôi.
Lục Cẩm Dao: “Không gì, mau về thôi, nắng quá .”
Cố Kiến Châu chẳng hiểu gì: “Ta dùng tay áo che cho nàng một chút nhé?”
Lục Cẩm Dao: “…”
Buổi chiều Khương Đường việc gì nên đến thư phòng của Yến Kỉ Đường phác thảo bản vẽ của lò điểm tâm.
Có tổng cộng ba tầng, tầng cùng dùng để nhóm lửa, giống như bệ bếp. Tầng giữa dùng cát và gạch nung thành một bộ phận dẫn nhiệt, khiến nhiệt độ bên truyền lên . Trên cùng chính là lò nung, chừa một cái lỗ để khói bay và một cái cửa để đặt đồ nướng.
Mọi mặt đều , chỉ một điều là Khương Đường vẽ .
Lục Cẩm Dao sửng sốt cầm bản vẽ, nàng lấy khăn tay đặt lên khóe miệng, che ý , hỏi Khương Đường: “Bệ bếp bên giới cần cao bao nhiêu?”
Khương Đường : “Hai thước rưỡi là .”
“Tầng giữa thì .”
Khương Đường : “Một thước.”
Lục Cẩm Dao hỏi tầng dẫn nhiệt ở giữa cần dùng nguyên liệu gì, cần lót nền , còn lò nung bên dùng bùn gì, gạch gì, cuối cùng chỉ hai cái tai đầu lò nung hỏi: “Đây là gì , cũng là ống khói .”
Khương Đường: “Cái , chỉ là thêm cho đáng yêu thôi.”
Lục Cẩm Dao buồn : “Quả thật là chút đáng yêu.”
Lục Cẩm Dao cầm bút chấm mực vẽ một bản vẽ khác, khi vẽ xong thì ghi chú, một là công thức dùng điểm tâm, hai là cách lò nung.
Lục Cẩm Dao hỏi: “Biết chữ ?”
Khương Đường chỉ thể miễn cưỡng nhận mấy chữ tương đối giống chữ giản thể, nàng lắc lắc đầu, “Không .”
Trong lòng Lục Cẩm Dao cảm thấy đáng tiếc: “Ta cho ngươi , năm Thiên Thịnh thứ hai mươi ba, Khương Đường bán công thức bánh khoai sọ nghiền, bánh khoai lang cho Lục Cẩm Dao, khi bán trong vòng ba năm sẽ món bánh khoai sọ nghiền và bánh khoai lang, bán công thức cho khác. Ba năm , Lục Cẩm Dao tiếp tục sử dụng công thức, nếu cần bồi thường gấp mười .”
Lục Cẩm Dao chỉ mấy chữ góc trái: “Đây là tên của .”
Chữ của Lục Cẩm Dao , chữ nhỏ nhắn nhưng thêm hai phần hào sảng.
Khương Đường nghi hoặc : “Chỉ ba năm?”
Lục Cẩm Dao : “Mười lăm lượng bạc trong ba năm xem như lời , cứ cho là ba năm học xong công thức thì cũng thể dùng nó để kinh doanh, đến lúc đó thêm văn tự, còn chỗ nào hiểu thì giải thích cho ngươi.”
Khương Đường gì nghi hoặc: “Vậy ký tên ấn dấu tay .”
Hai chữ “Khương Đường” vẫn là do Lục Cẩm Dao , Khương Đường theo đó ấn dấu tay.
Văn tự thành ba bản, mang đến quan phủ lưu trữ một bản.
Sau khi ký văn tự xong, Lục Cẩm Dao sai Hoài Hề lấy bạc cho nàng: “Hai tờ ngân phiếu mười lượng, còn năm lượng bạc vụn. Nếu tự giữ thấy yên tâm thì thể mang đến tiền trang gửi.”
Khương Đường gật gật đầu: “Nô tỳ cảm tạ đại nương tử.”
Không còn chuyện gì nữa, nàng ôm bạc chạy .
Hoài Hề Khương Đường vui đến mức sắp bay lên, nhịn nhắc nhở hai câu: “Tiền bạc thể để lộ ngoài, thể cho nha trong viện chúng , càng thể bên ngoài bao nhiêu bạc.”
Hai mươi lăm lượng bạc là tiền tiêu vặt cả năm của nha nhị đẳng, nếu nha tam đẳng tích cóp bốn, năm lượng thì đến một văn tiền cũng thể tiêu, tiết kiệm từ từ mới .
Cho dù là Hoài Hề cũng từng cầm qua nhiều bạc như .
Khương Đường : “Đa tạ Hoài Hề tỷ chỉ điểm!”