Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ - Chương 226

Cập nhật lúc: 2025-01-21 01:07:29
Lượt xem: 163

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nguyên bản thực khách còn bởi vì trời dần ấm áp, ám đầy mùi thịt dê mùi khói là tới ăn, ai ngờ tiệm lẩu Khương thị đồ ăn mới, cần tiền.

Nghe , thực khách tới cũng ít.

Chỉ là, đến nơi mới cần trả tiền mà là thí sinh năm nay mới cần trả tiền. Người so đo cũng còn gì để , Ngự Triều đều tôn trọng sách, thể so đo với sách chứ.

Vốn định , nhưng ngửi thấy mùi vị bay từ cửa hàng, bước chân liền di chuyển .

Thí sinh đến ăn ít, trong tiệm cũng đề quy định tới đây chỉ ăn cái gì, nhưng tới đều gọi món thịt hầm mà chỉ gọi miến đậu phụ.

Người sách trọng khí tiết, cho dù là đồ miễn phí cũng ngại mặt mũi, chọn món ăn đắt nhất nhất ở đây.

Trong sách , quân tử ái tài thủ chi hữu đạo, chủ tiệm miễn phí cho , thể một tấc tiến thêm một thước chứ.

Mấy ăn chung một phần miến đậu phụ, một nhiều nhất là hai chén cơm, nhiều hơn nữa thì cần. Chỉ là chủ tiệm thật sự rộng rãi, chén cơm cũng đầy ắp, hai chén là đủ ăn no .

Mấy ngày nay vì thi cử, mỗi ngày tập trung ôn tập, thời điểm thi ba ngày cửa, hơn nữa ít đều xuất hàn môn, một nhà lo cho một sách, trong túi cũng dư dả nên bữa mới xem như ăn ngon.

Mấy thực khách của tiệm lẩu cảnh tượng cho kinh hãi, đám Tiền Tùng Minh đổi thường phục, hiện tại tới đây đều đặt nhã gian để ăn.

Hắn hỏi đồng liêu, trong những học sinh nào danh tiếng học vấn , đồng liêu mấy : “Những học vấn đều tệ, vị Khương cô nương thật đúng là một kỳ tài. Ngươi xem, buông tha lợi nhuận nhưng thắng ở thanh danh, còn ảnh hưởng đến việc kinh doanh của khác nữa.”

Thường thấy thương nhân coi trọng lợi nhuận, ai nỡ bỏ qua lợi nhuận mà để cho các học sinh ăn cơm miễn phí như thế, Khương cô nương nhiều những chuyện khiến thể tưởng tượng .

Thức ăn trong tiệm của nàng vốn hương vị , trong phòng ít học sinh tới ăn, nhất định thể kết thiện duyên.

Lại khác noi theo, cũng bằng.

Tiền Tùng Minh cảm thấy chắc sẽ lỗ vốn. Đồ ăn mới đều chia thành ba cỡ lớn, và nhỏ, phần nhỏ đủ cho một ăn no. Một phần miến đậu phụ giá mười văn tiền, cơm gọi thêm thì tính hai văn một chén, tốn mười hai văn tiền là đủ để ăn no.

Tiền Tùng Minh liền gọi một phần, nồi đất màu tối múc đầy tràn, bên trong ít đồ.

Phía là đậu phụ chiên qua, cắt thành miếng nhỏ vuông vức dày bằng ngón tay, trong một nồi lẩu tám miếng, dùng đũa nhẹ nhàng nhấc lên, phía là miến và củ cải bắp cải.

Không hầm lửa bao lâu, những khoanh ớt đỏ rực bên phối với nước canh đậm đặc bên , khiến thèm ăn.

Tiền Tùng Minh gì nữa, quấy thức ăn một chút, đồng liêu đối diện bắt đầu ăn. Đồng liêu gọi là chân gà cánh gà hầm, cái so với thịt gà đắt hơn ít.

Người khác lẽ nguyên nhân, nhưng những như bọn họ , đắt tiền tự đạo lý của đắt tiền.

Đơn giản mà chính là ngon, chân gà mềm mại, hầm nhừ, vị gần giống như móng giò heo.

Cánh gà dường như cắt sẵn, nhưng cả hai đều mùi vị của món hầm mà là mùi của nước sốt.

Đồng liêu của Tiền Tùng Minh vị cay, chân gà cắt đôi, cắn từng miếng một, đó ngậm một chút trong miệng là tan hết.

Mà da cánh gà còn cháy một chút, một nồi sáu chân gà hai đôi cánh, phía là trải củ cải cùng bắp cải, một nồi giá một đồng bạc.

Cơm còn tính thêm.

Người nghèo thích ăn thịt, ít tiền thích ăn đồ lạ và ngon.

Gà nấu nguyên con thì hai , nhưng hai phần nhỏ cũng tốn bốn mươi văn tiền.

Phần cỡ , cỡ lớn thì đắt hơn bốn thành, lượng cũng nhiều, đủ để ăn.

Tiền Tùng Minh vốn cảm thấy món miến đậu phụ ngon, nhưng khi đồng liêu chia cho một cái chân gà thì cảm thấy quá ngon nữa.

Hắn lắc đầu : “Gọi là chân gà , gọi là chân phượng hoàng mới đúng.”

Hai ha ha, lúc tính tiền còn chuyện với tiểu nhị.

Bên ngoài khách nhân ít, học sinh cũng ít.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-thanh-nha-hoan-hau-phu/chuong-226.html.]

Thật đúng là thể lỗ vốn .

Việc ăn , thật đúng là cho kính nể đầu óc.

Ngày hôm , các chữ tấm bảng gỗ tường đổi.

Lẩu chân gà cánh gà đổi thành lẩu chân phượng cánh phượng, nếu hỏi thể gánh nổi cái tên , Khương Đường cứ trả lời theo đúng sự thật là tên do khác cho, cái gì mà gánh nổi chứ.

Đợi đến ngày hai mươi tháng ba, ngày hôm ngày tiệm lẩu loại đồ ăn mới, Điền chưởng quỹ còn đang tính sổ, ngày hôm qua chỉ lỗ vốn mà còn kiếm lời.

Trước đó khi Khương Đường đưa quyết định , trong lòng đồng ý, dù ăn là vì kiếm tiền, ai Trạng Nguyên lang tương lai thể tới đây ăn .

Huống chi sườn heo hầm, cánh gà chân gà hầm cũng tốn ít tiền, dù một con gà chỉ hai cái chân với hai cái cánh, mấy chục ăn chính là vài lượng bạc...

Điền chưởng quỹ khuyên một câu nhưng Khương Đường , liền khuyên nữa.

Hắn là ông chủ, nàng cũng chủ nhân, việc nhận tiền công, cần gì điều thừa như .

Vốn tưởng rằng sẽ lỗ ít tiền, ít đến đây kéo đến đây ăn cơm, kết quả là đều chọn loại thức ăn rẻ nhất.

Không chỉ mất tiền mà còn kiếm ít.

Không ai chọn món đắt tiền cả, Điền chưởng quỹ chỉ thể , rốt cuộc chủ nhân vẫn là chủ nhân.

Khương Đường cũng liệu sự như thần như Điền chưởng quỹ nghĩ.

Nàng như chính là mang danh tiếng cho tiệm lẩu. Quả thật nàng cũng ngờ những thí sinh đều ăn loại miến đậu phụ giá rẻ nhất, nhưng mà, ăn nhiều như vài ngày cũng thể ăn .

Khương Đường cảm thấy những sách nhân tính đều tệ, đương nhiên, cũng thể chỉ từ chuyện mà vơ đũa cả nắm .

Tháng lợi nhuận của cửa hàng cao như năm , lợi nhuận của đêm qua bốn mươi sáu lượng bạc, là niềm vui ngoài ý .

Khương Đường đặt chuyện cửa hàng sang một bên, bộ giao cho Lưu Đại Lang, thì chuẩn lễ vật cho hôn sự của Lục Anh.

Tặng lễ thì nhất định tặng, nhưng nàng và Lục Anh ở chung nửa năm, quan hệ , chính đưa thêm càng thể đại biểu tâm ý.

Nàng định một chiếc bánh kem.

Khương Đường Hoàn Thành một tháng, cũng cách nào bánh kem cho , nhiều còn nàng trở về.

Đầu tiên là cho Lục Anh, đó từ từ nhận bánh kem như .

Lục Anh thành ngày hai mươi hai tháng ba, hiện giờ nàng điều đến chính viện. Yến Kỉ Đường mới thêm một tiểu nha tên là Lộc Minh, là một nha vui vẻ, má còn lúm đồng tiền, rộ lên ngọt ngào.

Tuy rằng tới vẻ nghịch ngợm nhưng việc trọng, là nha tam đẳng của chính viện.

Người bên cạnh Trịnh thị nên Lục Cẩm Dao gì lo lắng, chỉ là chút luyến tiếc Lục Anh.

Trong mấy nha , tính tình Lục Anh hoạt bát nhất.

Lục Anh xuất giá, Lục Cẩm Dao chuẩn một phần của hồi môn, năm tấm vải, mấy món trang sức, còn mười lượng bạc.

Chỉ mười lượng bạc cũng tương đương với hai năm nguyệt ngân . Phần của hồi môn cũng đủ để một Lục Anh đến nhà chồng thể diện sống qua ngày.

Lục Anh chính viện mấy ngày, ngày hai mắt sưng đỏ giống như quả hạch đào, nàng hành một cái đại lễ với Lục Cẩm Dao, để cảm tạ nàng mấy năm nay chiếu cố.

Nói cũng thật hổ, Lục Anh vẫn coi Cố Kiến Châu là chủ tử. Vẫn là khi Lục Cẩm Dao thai mới tôn kính nàng như chủ tử , nếu sớm hiểu những đạo lý thì .

Lục Cẩm Dao dặn dò vài câu, cuối cùng : “Ngươi của Yến Kỉ Đường, tới chính viện sẽ tiền đồ tồi, ở tay phu nhân việc cho , đừng để cho suy nghĩ rằng nha của Yến Kỉ Đường chẳng qua chỉ như thế thôi. Còn nữa, khi lập gia đình thì còn giống như , cao hứng vì ngươi, nhưng nếu ngươi chịu ủy khuất thì cũng thể vì ngươi chủ.”

Cái mũi Lục Anh cực kỳ chua xót, cuối cùng dập đầu với Lục Cẩm Dao ba cái.

Nàng thành xong ở trong Vĩnh Ninh Hầu phủ nữa mà ở một ngôi nhà bên ngoài.

Chỉ là, vẫn là nha Hầu phủ thì thể luôn luôn như , qua một thời gian nữa lẽ phu nhân sẽ điều nàng đến thôn trang quản sự nương tử.

Mỗi tháng cũng nhận thêm nguyệt ngân.

Loading...