Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ - Chương 269

Cập nhật lúc: 2025-01-30 08:52:17
Lượt xem: 166

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quân doanh nhiều thành , chuyện thô tục hài hước, Cố Kiến Sơn mấy chuyện bậy bạ còn nhiều hơn nội dung mười quyển sách nhỏ, chỉ là ở mặt Khương Đường, tiện biểu hiện ngoài thôi.

Cứ xem như chẳng .

Khương Đường hỏi Cố Kiến Sơn lễ gặp mặt là cái gì, Cố Kiến Sơn lắc đầu , từng thấy: “Mẫu cho nàng, tất nhiên để nàng tự mở quà chứ.”

Khương Đường đặt tay lên phong thư, do dự. Trước khi đính hôn với Cố Kiến Sơn, nàng nghĩ với Cố gia, đối với một mẫu , nhi tử vì một khác mà rời bỏ gia đình sống mấy chục năm qua, sự khó chịu trong lòng bà thể so sánh .

Trịnh thị vì Cố Kiến Sơn mà trở bệnh nặng.

Sau đó bà còn nhờ Lục Cẩm Dao đưa quà năm mới tới đây, một là phần nhân tình lúc nàng từng chăm sóc bà lúc còn ở Hầu phủ, hai là vì Cố Kiến Sơn, Cố Kiến Sơn ở Thịnh Kinh, bà thể săn sóc nàng bao nhiêu thì săn sóc.

Hiện giờ Trịnh thị thể thừa nhận tức phụ là nàng, về Cố Kiến Sơn cần khó xử nữa.

Cố Kiến Sơn nàng chịu tủi , Khương Đường cũng Cố Kiến Sơn trở thành chiếc bánh kẹp, cả hai bên khó xử.

Khương Đường Cố Kiến Sơn mỉm : “Vậy để mở .”

Cố Kiến Sơn: “Mở , chỉ nàng quà gặp mặt, , xem mẫu thương nàng nhiều hơn .”

Tuy đây chỉ là lời đùa nhưng cũng khiến Khương Đường cảm thấy vui vẻ. Nàng mở phong thư , bên trong là một xấp ngân phiếu dày cộm.

Một xấp ngân phiếu, mỗi tờ trị giá một trăm lượng, nàng đếm một hồi, đếm tổng cộng năm mươi tờ.

Năm ngàn lượng bạc chính là lễ gặp mặt của Trịnh thị, Khương Đường cảm thấy quá nhiều, nàng thể nhận nhiều bạc như : “Cái quá quý trọng …”

Không đợi nàng xong, Cố Kiến Sơn : “Mẫu cho nàng, nàng cứ nhận .”

Sợ Khương Đường yên tâm, Cố Kiến Sơn : “Mẫu cho các tẩu tử cũng bao nhiêu đây.”

Cố Kiến Sơn cảm thấy bản chẳng cần gì cả, nhưng hy vọng mẫu thể công nhận Khương Đường. Lúc Cố Kiến Phong thành vẫn còn nhỏ, sớm nhớ rõ chuyện lúc đó, nhưng lúc Cố Kiến Châu thành , sáng sớm ngày tiếp theo sẽ kính , lễ gặp mặt khi đó là hai thôn trang và một gian cửa hàng.

Sao , là bởi vì Cố Kiến Sơn mãi chẳng chịu thành nên Trịnh thị chủ giao thôn trang và cửa hàng cho , nhưng khi rời khỏi Hầu phủ, bà để thu khế đất, bây giờ gửi cho Khương Đường năm ngàn lượng bạc.

Cố Kiến Sơn cần mấy thứ , nhưng nếu cho Khương Đường, nhận lấy cũng chẳng .

Khương Đường cũng gật đầu: “Mẫu bên đó chắc là sợ chúng bạc, khi thành tiêu dùng nhiều thứ, nhưng cũng kiếm nhiều bạc, chắc chắn thể cuộc sống định…”

Cố Kiến Sơn còn cố hỏi: “Tại khi thành tiêu dùng tốn kém?”

Khương Đường : “Hai thì ăn nhiều hơn, hơn nữa chờ tới lúc hài…”

Khương Đường nhanh chóng ngậm miệng , còn thành , hài tử cái gì chứ.

Cố Kiến Sơn cúi đầu , vẻ mặt dịu dàng: “Ta sẽ để một nàng ngoài kiếm bạc .”

Lo toan sinh kế trong gia đình là chuyện của nam nhân, bạc Khương Đường kiếm là bạc của nàng, nàng gì thì , nhưng Cố Kiến Sơn thể yên tâm thoải mái tiêu pha bạc mà Khương Đường kiếm .

Khương Đường khụ một tiếng: “Cái gì mà kiếm bạc với kiếm bạc, nhưng mà khi trở về, hãy mua một căn nhà nhỏ ở Liêu Thành .”

Liêu Thành ở Tây Bắc, Khương Đường cũng là mua gì, nhưng nhà cửa thì còn công dụng gì chứ, chỉ thể dùng để ở thôi. Cố Kiến Sơn rõ ý tứ của Khương Đường là, ngày nếu cơ hội, nàng nguyện ý cùng đến Tây Bắc.

Trong lòng Cố Kiến Sơn chua xót một hồi: “Được.”

Khương Đường: “Không cần mua quá lớn, bên lạnh, giường đất là cái gì , nhớ giường đất đó, lúc thì qua chỗ lấy bạc.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-thanh-nha-hoan-hau-phu/chuong-269.html.]

Tuy rằng hai thành nhưng đưa bạc cho nàng giữ. Trên Cố Kiến Sơn chẳng bao nhiêu bạc, uống rượu, bài bạc, tiêu xài gì khác, cũng chỉ mua cho nàng mấy thứ quà vặt đường tới đây thôi.

Cố Kiến Sơn nắm lấy tay Khương Đường tay: “Ta nhớ .”

Hai cách khá gần, Khương Đường rút tay về nhưng thể động đậy.

Kể từ cái đêm nàng hôn Cố Kiến Sơn một , hình như hiểu sai cái gì đó, cho rằng lúc hai ở cùng một chỗ đều thể như , Khương Đường cũng chán ghét loại cảm giác , thế nên Cố Kiến Sơn một tấc tiến thêm một thước.

Sẽ thò đầu qua hôn lên mặt nàng, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, từ đôi mắt đến chóp mũi, đó là gương mặt, cuối cùng mới là khóe môi, một khi nàng động tác đáp thì đừng mơ cái hôn môi sẽ dừng ngay.

Ánh mắt Cố Kiến Sơn trở nên nặng nề, đôi mắt như chứa một cơn lốc xoáy hút bên trong.

Ngay đó là một nụ hôn, mà ở nơi gọi đó là tiếp xúc da thịt.

Khương Đường thể thấy thở dồn dập nóng rực của Cố Kiến Sơn, chờ nàng duỗi tay đẩy đẩy, Cố Kiến Sơn mới dừng bắt lấy tay nàng.

Lúc đó, nghĩ tới mấy thứ trong quyển sách, Khương Đường một hồi lâu : “Nàng… Chờ ngày mai đến.”

Lại thêm mấy ngày hai gặp .

Ba ngày khi thành đôi tân nhân gặp mặt , cũng là quy củ từ đời nào, nhưng đối với Cố Kiến Sơn mà , chuyện chẳng khác gì một loại dày vò.

Khương Đường vỗ mặt, đôi môi của ửng đỏ hơn một chút, : “Chàng cũng cần chạy qua đây hoài , công sự quan trọng, Hầu phủ bên đó, nếu về thì về thường xuyên một chút.”

Cố Kiến Sơn: “Được.”

Khương Đường : “Vậy .”

Cố Kiến Sơn khom lưng hôn lên khóe môi của Khương Đường: “Ngày mai qua đây.”

Hắn chỉnh trang chiếc áo choàng mới cửa. Hàng xóm hai bên thấy nhiều nên cũng chẳng gì, cũng sắp thành , hơn nữa Cố Kiến Sơn thường đến Tây Bắc, nửa năm mới trở về một , cửa nắm tay dạo đều là chuyện hết sức bình thường.

Qua đây cũng chỉ để ăn một bữa cơm mà thôi, cũng là chuyện thường.

Khương Đường mấy ngày rảnh rỗi, nàng bận rộn tiếp đãi khách nhân, xung quanh mấy Lưu đại tẩu thỉnh thoảng sẽ đưa qua mấy thứ bọn họ tự , Lưu đại tẩu còn hỏi thăm khi Khương Đường dọn thì tòa nhà sẽ xử lý thế nào, cho thuê là bán .

Sau Khương Đường chắc chắn sẽ ở căn nhà nữa, ở đây một năm rưỡi, ngoại trừ một vài hàng xóm cá biệt thể ở chung, những còn đều là hiền lành.

Khương Đường tính bán, tòa nhà cũng xem như là của hồi môn của nàng, tuy rằng nhỏ nhưng nếu nàng và Cố Kiến Sơn cãi , ít nàng cũng một nơi để về.

Khương Đường bây giờ thật sự thích Cố Kiến Sơn, Cố Kiến Sơn ở đây chính là một niềm vui ngoài mong đợi, nhưng nàng cũng thích đến mức quên chính bản . Có lẽ nàng sẽ cho thuê tòa nhà , cách một thời gian cho tới quét tước dọn dẹp là , lẽ Thịnh Kinh sẽ càng ngày càng phồn hoa, giá nhà cũng sẽ như thuyền lên theo con nước.

Lưu đại tẩu cảm thấy như cũng đúng, nàng cũng thật lòng mừng cho Khương Đường, cũng cảm thấy thể cùng hàng xóm với Khương Đường trong một năm rưỡi chính là phúc khí của nàng . Cuộc sống của gia đình nàng ngày càng lên, tất cả đều nhờ Khương Đường, Lưu đại tẩu những lời hoa mỹ, chỉ đơn giản: “Sau chỗ nào cần giúp đỡ, ngươi cũng đừng khách sáo với đại tẩu.”

Khương Đường : “Sao khách khí với tẩu tử chứ, nếu tẩu tử chuyện cần thì cũng đừng xem ngoài.”

Lưu đại tẩu : “Đâu ngươi như thế nào.”

Mắt thấy Khương Đường sắp thành , một hai năm nữa Đại Lang cũng nên cưới thê tử, Lưu đại tẩu cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, Khương Đường chắc chắn sẽ cuộc sống .

Còn chuyện nhờ Khương Đường hỗ trợ, giúp một sẽ tiêu hao mất một phần tình cảm, Lưu gia khẳng định dám trở thành thích của phủ tướng quân, ngày cứ kết giao theo kiểu xa gần là .

Nương tử Trần gia cùng Vương thị cũng mang đồ sang tặng, trong lòng nương tử Trần gia cảm thấy hồi hộp, chuyện cứ lắp ba lắp bắp, Khương Đường thở dài trong lòng, chuyện một chút là nương tử Trần gia cáo từ rời .

Mãi cho đến lúc giao bạc mỗi tháng Khương Đường mới gặp nương tử Hứa gia Vương thị, vóc Vương thị nhỏ gầy, ăn mặc vẫn như , nhưng Khương Đường thấy ba nữ nhi của nàng khá hơn nhiều.

Loading...