Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ - Chương 272

Cập nhật lúc: 2025-01-30 08:52:23
Lượt xem: 174

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cá nước mật một hồi lâu, nếu Khương Đường kêu đói thì chắc chắn Cố Kiến Sơn sẽ đòi thêm một nữa.

Cố Kiến Sơn tẩy rửa sạch sẽ cho cả hai, mặc y phục xong xuôi mới ngoài lấy thức ăn. Khương Đường mềm nhũn như một con tôm, cuộn trong chăn, chỉ để lộ đầu ngoài, chiếc đệm phía cứng, hẳn chính là long nhãn và táo đỏ mà Cố Kiến Sơn .

Nàng lật đệm lên xem, đúng thật là như , nàng gặm hết một quả táo lột thêm một quả long nhãn, lúc mới xem như lấp đầy cái bụng trống rỗng.

Nàng thật là vất vả quá, nhưng mà hình như cũng thoải mái, cơ thể nàng run lên từng khoảnh khắc, Cố Kiến Sơn cũng tệ lắm.

cho dù sức nàng lớn nhưng nàng cũng chỉ là bình thường, thật sự thể so với Cố Kiến Sơn.

Hắn xuất là võ tướng, hình như cũng dùng hết sức, cứ như một bao giờ mệt .

Khương Đường kéo chăn , lặng lẽ mặc y phục , nàng còn kỹ căn phòng , phòng lớn, dùng bình phong chia cách gian trong và gian ngoài. Bàn ghế, ngăn tủ, tất cả đồ dùng đều chuẩn đầy đủ, nàng ngắm nghía bao lâu là Cố Kiến Sơn trở .

Hắn tiếp rượu xong cũng ăn gì, trực tiếp tới phòng bếp nhỏ lấy đồ ăn.

Cố Kiến Sơn thói quen để nha hầu hạ, chỉ sai các nàng nấu nước ấm, buổi tối cần gác đêm.

Trong phủ nhiều sân viện, Cố Kiến Sơn và Khương Đường ở trong một viện tử tương đối cơ bản, phòng bếp nhỏ, phía còn hoa viên.

Bọn nha ở phòng hạ nhân, cả phủ tổng cộng bốn mươi nha .

Mười hầu hạ ở chính viện, hai đầu bếp ở phòng bếp nhỏ, còn mấy việc ở tú phòng và nhà ấm trồng hoa.

Hiện tại phân chia cấp bậc cho bọn họ, chờ khi Khương Đường cửa mới tính tới chuyện .

Cố Kiến Sơn bưng cơm về phòng, thoáng qua bức bình phong thấy Khương Đường dùng trâm vấn tóc lên, đang trông mong .

Cố Kiến Sơn : “Có mì gà, cháo, cơm, sủi cảo hấp và một vài món khác, cái nào cũng lấy một ít, nàng xem ăn cái gì.”

Khương Đường xoa xoa chân, xuống giường thì Cố Kiến Sơn mang một chiếc bàn nhỏ tới: “Ăn giường , đất lạnh lắm.”

Khương Đường gật đầu, nàng cũng đói tới sốt ruột , tuy lúc động phòng ăn một ít điểm tâm, nhưng lúc nãy dùng hết . Đồ ăn ngon, nhưng lúc nàng ngẩng đầu thấy Cố Kiến Sơn đang dịu dàng ngắm nàng, chiếc đũa tay vẫn liên tục gắp đồ ăn cho nàng, bản ăn một miếng nào.

Khương Đường ăn ngượng ngùng, nàng : “Chàng cũng ăn nha, đừng chỉ lo .”

Cố Kiến Sơn , gắp cho Khương Đường một miếng sườn heo chua ngọt mới lên tiếng: “Ta cần gì ăn vội, nàng ăn , nàng ăn xong mới ăn.”

Giống như nàng ăn thể giúp no bụng .

Bất quá Khương Đường từ đến nay luôn là phóng khoáng, cũng thích khuyên khác, Cố Kiến Sơn lớn như , chẳng lẽ bản đói no .

Khương Đường cũng quản , bản tự ăn no đến bảy phần, tuy nàng vẫn còn ăn nhưng sợ ăn đêm quá nhiều sẽ khó tiêu hóa nên đành buông đũa.

Cố Kiến Sơn ăn hết mấy thứ còn dư , cũng quá nhiều, ăn xong thì dọn dẹp cái bàn nhỏ luôn.

Khương Đường hỏi: “Chàng no ?”

Cố Kiến Sơn : “Cũng tạm.”

Khương Đường cảm thấy Cố Kiến Sơn thật là trai, eo hẹp vai rộng, cơ bắp cũng cái dạng u lên từng cục từng cục, còn mang theo phong thái của nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, giống như một cây tùng dương xanh um tươi .

Nghĩ đến đây là phu quân của nàng, nhớ tới ban nãy hai gắn kết mật như , Khương Đường nhịn mà đỏ mặt.

Cố Kiến Sơn cất cái bàn khóa cửa, lúc Khương Đường xoay vẫn thể thấy rõ biến hóa mặt , mà Cố Kiến Sơn còn thẳng lưng tới chỗ nàng, Khương Đường lắp bắp : “Chúng chuyện một chút …”

Cố Kiến Sơn cũng từ chối, nắm lấy tay Khương Đường, còn hỏi nàng cái gì, chỉ là mấy lời đến khi nào.

Ngày kế, mặt trời lên cao.

Cố Kiến Sơn ít khi ngủ tới lúc , hai cần kính , là chủ nhân trong phủ, hơn nữa Cố Kiến Sơn mới khai trai, tất nhiên là sung sướng thể nào tả .

Quả thực là hề cố kỵ một chút nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-thanh-nha-hoan-hau-phu/chuong-272.html.]

Trước giờ vẫn luôn lời Khương Đường, chỉ là giường cũng chỉ hai câu bỏ ngoài tai.

Cố Kiến Sơn cảm thấy là đại nam tử, chuyện .

Khương Đường chỉ cần cách xa quá một cánh tay là sẽ vươn tay kéo trở về, sức lớn, hơn nữa là nàng thoải mái nên Khương Đường cách nào cự tuyệt, chỉ thể xằng bậy với .

Khương Đường thấy sắc trời thật sự còn sớm nữa, chân nàng eo nàng cũng đau, dậy nổi, đúng là trò mà.

Cố Kiến Sơn: “Dậy , để nàng một chút…

Ban đêm thế nào cũng , nhưng ban ngày tuyệt đối . Khương Đường dùng sức đẩy Cố Kiến Sơn, nhanh chóng mặc xong xiêm y, đó xuống giường rửa mặt chải đầu.

Cơ thể nàng khỏe mà vẻ mặt của Cố Kiến Sơn nhẹ nhàng thích ý: “Ta bóp vai bóp chân cho nàng.”

Cái lý do hôm qua cũng dùng , Khương Đường : “Đừng náo loạn…”

Lần Cố Kiến Sơn nghiêm túc đó, nắn xương bóp chân, tay nghề thua gì nhóm sư phó , xoa nhẹ mấy cái khiến Khương Đường cảm thấy thoải mái dễ chịu nên nàng cũng cản .

Nghĩ đến ở Tây Bắc một , cho dù bản thương cũng chỉ thể tự lo lấy, Khương Đường chút đau lòng: “Được , còn khó chịu nữa, nếu rảnh quá thì thu dọn phòng ốc một chút .”

Trong phòng vẫn còn vương vít một hương vị kỳ quái, giường đất lung tung rối loạn, Khương Đường cũng sai nha thu dọn mấy thứ , đẩy đẩy Cố Kiến Sơn, chỉ lên giường, Cố Kiến Sơn lập tức dậy thu dọn giường đệm.

Có tẩy cũng tẩy sạch , đồ riêng tư như Cố Kiến Sơn cũng ngại để khác thấy, chỉnh trang y phục xong khăn trải giường, chăn cũng nhăn thành một nùi, vứt hết, nhưng thể chỉ vứt , thiêu .

Lúc dọn hết thì Khương Đường cũng trang điểm xong, chỉ thoa một chút phấn thơm lên cổ, vấn kiểu tóc của phụ nhân, cách ăn mặc cũng chẳng khác ngày thường là bao, chỉ là theo bản năng chọn những loại y phục màu sắc nền nã một chút.

Cố Kiến Sơn nhịn tiến gần, Khương Đường giữ c.h.ặ.t t.a.y : “Không náo loạn, cũng gặp gỡ trong phủ, thể để cho bọn họ cảm thấy chúng là loại việc hoang đường.”

Cố Kiến Sơn lui một bước : “Vậy buổi tối…”

Khương Đường chậm rãi : “Buổi tối thì , nhưng gia đình , nên trọng một chút, bây giờ càng trầm như lúc .”

Khương Đường cảm thán chuyện xưa, Cố Kiến Sơn cũng nàng giống như lúc khi thành : “Bởi vì thành nha.”

Khương Đường chọc : “Có ai thành xong như chứ… “Được , dùng bữa , sai Ngưng Châu gọi tới đây, chuyện mấy câu, cũng nhớ công sự đó, đừng để trì hoãn. Ngoài , tuy hôm nay cần kính nhưng nếu thể thì cũng về gặp mặt , cũng để cho mẫu yên tâm.”

“Ta cưới ái mộ, tự nhiên sẽ giống khác.” Cố Kiến Sơn dính tới hôn lên khóe miệng Khương Đường: “Vẫn là nàng suy xét chu đáo, ăn cơm xong sẽ tới thăm bọn họ.”

Cho dù cửa Hầu phủ thì cũng thể vài câu với mấy vị trưởng.

Khương Đường thích Cố Kiến Sơn cũng bởi vì chuyện sẽ .

Nếu chỉ , nhưng tối ngày cứ im lặng như hũ nút thì cũng .

Đôi mắt Khương Đường cong cong: “Được , thấy trông như thế nào?”

Cố Kiến Sơn chọn cho Khương Đường một chiếc trâm: “Thế trông hơn, thôi.”

Bọn họ dùng cơm ở chính sảnh, đám nha dặn dò nên tới quấy rầy, nhưng chuyện gì nên đều . Canh gần đến giờ cơm nấu nước ấm, chuẩn thức ăn nóng đặt trong nồi, chủ tử tỉnh là thể ăn, quét tước đình viện sạch sẽ, thỉnh thoảng sẽ lau chùi mấy món đồ trang trí, đây đều là chuyện các nàng .

Còn nữa, phép bàn luận chuyện của chủ tử, càng thể như rồng leo, như mèo mửa, Ngưng Châu và Ngưng Duyệt đều họ từng nha cho một gia đình khác, chẳng qua gia đình đó xảy chuyện, hai bọn họ bán .

nếu so với những nơi khác, việc ở Cố phủ rõ ràng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Chỉ là mấy nha còn đều là mua mới, thể nào so sánh nơi nơi nọ khác như thế nào.

Đầu bếp là do Cố Kiến Sơn tìm về, nấu ăn tương đối phù hợp với khẩu vị của Khương Đường, ăn cơm xong, Khương Đường gọi đám nha và sai vặt tới để căn dặn chuyện trong phủ.

Đây cũng đầu tiên gặp mặt, Ngưng Châu và Ngưng Duyệt ở hàng đầu, đám nha và sai vặt còn lui về phía , một nhóm đông đúc.

Trong phủ nhiều , Khương Đường thể nào quan sát hết nhất cử nhất động của bọn họ, chỉ chọn vài quản sự và đại nha , nhà ấm trồng hoa và tú phòng đều đầu quản lý công việc.

Nàng học ít thứ từ Lục Cẩm Dao, cũng như thế nào để kiểm soát bên , mấy chuyện khác nàng rảnh lo tới, chỉ cần bọn họ việc của , đừng gây phiền phức cho Cố Kiến Sơn là , nàng từng nha , tự nhiên cũng hạ nhân sẽ nhiều chuyện khó xử, vẫn nguyện ý giúp đỡ bọn họ một chút.

Loading...