Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ - Chương 281
Cập nhật lúc: 2025-02-01 08:06:36
Lượt xem: 155
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
An Khánh Đế càng như thế, Triệu Diệu càng tức giận. Đã đến lúc mà vẫn như . Là vì chắc chắn là chỗ dựa gì, nhưng Cần Chính Điện đều vây quanh, trong phòng chỉ hai cung nữ cùng một thái giám...
Triệu Diệu sợ cung nữ cùng thái giám cũng vấn đề, cũng là ảo giác của , ánh mắt An Khánh Đế từ xa vài phần nhu hòa, lạnh lùng : “Trói ba .”
Rất nhanh, tư binh liền lấy dây thừng đem ba trói gô lên.
An Khánh Đế thở dài: “Ngươi trưởng thành, chủ ý của , cũng là của phụ hoàng...”
Triệu Diệu ngắt lời: “Đừng nữa, phụ hoàng nếu thật sự cảm thấy còn tình phụ tử, tại năm ngoái trong tế thiên đại điện lệnh cho Lễ Bộ chuẩn tế lễ hỏng cho .”
An Khánh Đế định mở miệng, Triệu Diệu : “Phụ hoàng là ngươi? Vậy nếu là ai chuẩn thì vì trừng phạt? Trái cũng buồn , còn dùng lời ngon ngọt bảo nhi thần tránh đầu sóng ngọn gió, coi như là trừng phạt , còn mệt khi đó còn cảm thấy phụ hoàng hài lòng với nữa, thì là vì Lục mở đường.”
Triệu Diệu nhảm nữa: “Phụ hoàng, thoái vị , nhi thần sẽ đối xử tử tế với Lục , tuyệt đối sẽ giống như ngươi đối với Tứ ca đuổi tận g.i.ế.c tuyệt.”
An Khánh Đế trả lời câu mà là hỏi : “Tại ngươi nghĩ sẽ truyền vị cho ngươi?”
Trong mắt An Khánh Đế ôn nhu nhàn nhạt, Triệu Diệu thấy liền sửng sốt, nghĩ tới , nếu nghĩ tới, những việc há chẳng là điều thừa?
Không, ngay cả khi nghĩ tới thì chuyện đó cũng còn quan trọng nữa.
Nói đến mấy cũng bằng , Triệu Diệu từ trong n.g.ự.c móc một quyển thánh chỉ màu vàng sáng, một tay cầm kiếm, một tay cầm thánh chỉ, về hướng An Khánh Đế. Tuy nhiên vẫn là bởi vì câu mà giọng điệu cũng mềm mại hơn một chút: “Phụ hoàng, hai chúng vẫn là một hồi phụ tử, vẫn nên chiếu thư truyền ngôi …”
lúc , cung nữ trói cũng tại giãy thoát khỏi dây thừng. Động tác cực nhanh, Triệu Diệu rút kiếm lên ngăn cản nhưng cho dù một chiêu cũng chống đỡ nổi. Người còn cũng mở dây thừng , quét sạch phía , quấn lấy đấu với Triệu Diệu mấy chiêu nữa. Chỉ qua mấy thở, một thanh đoản đao kề sát cổ .
Đôi mắt Triệu Diệu như b.ắ.n thẳng ngoài, cũng để ý đến lưỡi đao ngang cổ, đầu hướng về phía An Khánh đế hô to: “Phụ hoàng, đến lúc mà ngươi còn lừa gạt !”
Trong mắt An Khánh Đế tất cả đều lạnh như băng, : “Trẫm loại nghịch tử khi quân phạm thượng như ngươi. Tần Vương nhận tội, các ngươi còn ở chỗ chờ c.h.ế.t .”
Đế vương nổi giận, đánh mà thắng.
Tư binh tiến vẫn đang ngoài cửa, ngươi ngươi, An Khánh đế : “Nếu bây giờ nhận tội thì còn thể lưu cho các ngươi một cái mạng, nếu chờ tiến , chỉ một con đường chết.”
An Khánh Đế hoàng đế mấy chục năm, khí thế ai sánh bằng, trầm mặt xuống, tư binh Triệu Diệu mang liền quỳ rạp xuống đất.
Triệu Diệu nhớ tới Lý Đức Thuận c.h.ế.t ở cửa, về phía cung nữ cầm đao kề sát cổ , chỉ cảm thấy buồn . Đây là cung nữ, rõ ràng là nam nhân hình thể gầy yếu giả cung nữ mà thôi.
Cung nữ là giả, nhưng Lý Đức Thuận tự tay cắt cổ, c.h.ế.t thể c.h.ế.t hơn nữa.
Ngay cả lão thái giám bồi mấy chục năm cũng bỏ , thua cũng tính là oan.
Triệu Diệu : “Phụ hoàng a phụ hoàng, để ngươi mở đường cho Lục như cũng thật khó cho ngươi đấy. Để Cố Kiến Sơn trở về điều , Lý Đức Thuận cũng cần, nếu vô tình thì vẫn là ngươi vô tình nhất. Ngươi cảm thấy nhi tử tàn nhẫn, nhưng tâm tư của ngươi và Lục so với còn ngoan độc hơn nhiều!”
Hắn cũng hoài nghi đây là một cái bẫy, nhưng khi thấy Lý Đức Thuận, hoài nghi trong lòng dỡ bỏ hơn phân nửa.
Đây chính là lão thái giám theo phụ hoàng nhiều năm a, nếu thể để cho canh giữ ở ngoài cửa, bỏ liền bỏ như thế.
Hắn thua chỉ thua ở chỗ quá mềm lòng.
An Khánh Đế : “Ngươi sai, ngươi đủ độc đủ tàn nhẫn. Nếu lão Lục thật sự c.h.ế.t ở Lĩnh Nam, c.h.ế.t thì cũng chết. Trẫm sẽ vì một hoàng tử c.h.ế.t mà so đo với còn sống, thậm chí còn thể truyền vị cho ngươi. mà, lão Lục bình an trở về. Trước khi ngươi ngươi từng nghĩ tới chuyện ? Nếu khi về ngươi thể sống , ngươi đầu óc ?”
“Chuyện khác trẫm đều thể mở một con mắt nhắm một con mắt, tựa như , ngươi trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t trẫm, tự đề chỉ đóng dấu ngọc tỷ, nhưng ngươi . Chỉ bằng điểm , ngươi thể Hoàng đế!”
An Khánh Đế đang chọn Thái tử tương lai mà là coi trọng nhi tử, tài trí của Triệu Diệu cũng thua gì Triệu Chân, nhưng mà ... “là ngươi bảo thủ do dự thiếu quyết đoán!”
Triệu Diệu lạnh vài tiếng: “Phụ hoàng là Hoàng Thượng, cái gì cũng đúng, thể sai . tế thiên đại điển thì , phụ hoàng rõ là , nhưng cũng cảm thấy là nhi thần...”
Việc An Khánh Đế quả thật cảm thấy hổ thẹn, phất phất tay: “Người , mang xuống .”
Triệu Chân mang binh từ ngoài điện tiến , áp giải Triệu Diệu xuống, mà tư binh trong Cần Chính Điện đều giao nộp binh khí. Có thủ vệ ở nội cung, An Khánh Đế cũng bố trí quá nhiều trong .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-thanh-nha-hoan-hau-phu/chuong-281.html.]
Chẳng qua, nếu hoàng cung trống rỗng một bóng thì Tần Vương sẽ tiến , cũng dám . Cho nên việc chỉ và Triệu Chân , những còn cũng .
Cố Kiến Sơn là một nước cờ, dùng để xua tan nghi ngờ của Triệu Diệu.
Mà Lý Đức Thuận, là mồi nhử.
Lý Đức Thuận thật sự cái gì cũng .
Hắn theo An Khánh Đế mấy chục năm, lúc An Khánh Đế còn là hoàng tử theo , đương nhiên tình cảm
nếu luyến tiếc Lý Đức Thuận, Tần Vương căn bản sẽ dỡ bỏ phòng của .
An Khánh Đế hít sâu một , ngoài t.h.i t.h.ể lão thái giám bồi mấy chục năm, hạ lệnh hậu táng.
Trên sàn Cần Chính Điện vẫn còn vết máu, còn dấu chân bẩn thỉu, bên ngoài ánh lửa ngập trời, ánh sáng chiếu rọi cả chân trời. Hắn khỏi nghĩ, ngôi vị hoàng đế đủ lâu .
Không phụ nào thấy nhi tử phản cả, An Khánh Đế càng hy vọng bọn thể thần phục.
mà cũng chỉ thể nghĩ như thế mà thôi.
Tần Vương chỉ tới Cố Kiến Sơn, nhưng đánh trận chỉ một một Cố Kiến Sơn mà đánh , trong quân nhiều võ công cao cường. Chỉ điều Cố Kiến Sơn thì mới thể giảm bớt sự phòng của Tần Vương.
Trên con đường tử thương vô , cho dù Triệu Chân xem như nhân từ thế nào nhưng khi đến Lý Đức Thuận, cũng còn lo nghĩ .
Thế vẫn còn hơn là thiếu quyết đoán ngó , cuối cùng chẳng lo gì mà thậm chí còn tự hại hại nữa.
Chỉ là mất thêm một nhi tử, trong lòng An Khánh Đế cũng dễ chịu gì.
Mẫu gia Tần Vương cùng với các quan viên mà cấu kết chẳng là lượng ít, lựa chọn đó là đúng sai, chỉ ở góc độ một vị hoàng đế để suy xét. Triệu Chân tấm lòng nhân nghĩa, cũng thủ đoạn, so với Triệu Diệu càng thích hợp hoàng đế hơn.
An Khánh Đế thanh trừ một đảng Tần Vương. Triệu Chân một kế, sai tư binh từ nhà sang nhà khác truyền lời. Lời truyền đương nhiên là mệnh lệnh của Tần Vương, nếu nhà nào từ trong phủ ngoài thì sẽ lượt điều tra kỹ lưỡng.
Triệu Chân mang binh ở hậu cung, phụ trách áp giải Triệu Diệu tới thiên lao, thấy Triệu Diệu liền thở dài: “Ngũ ca.”
Triệu Diệu để ý, còn mặc quần áo giáp binh, chính là cái gọi là thắng vua thua giặc. Thua chính là thua, Triệu Chân cần bộ tịch như .
Triệu Chân thấy Triệu Diệu lời nào, thức thời ngậm chặt miệng. Nói thật, nếu là Triệu Diệu thì thể càng chu đáo tỉ mỉ hơn.
Triệu Diệu thiên lao, Ngôn Quý phi trong cung ban chết, nhà ngoại Triệu Diệu tuy phồn vinh như Minh Quốc Công phủ nhưng là nhà ngoại của hoàng tử thì cũng thế gia tầm thường thể so sánh, đương nhiên chịu liên lụy.
Còn thê tử hài tử của Triệu Diệu nữa.
Tàn đảng còn còn điều tra kỹ lưỡng, phỏng chừng Thịnh Kinh cấm nghiêm mấy ngày.
Triệu Chân tuy rằng chiến thắng, nhưng trong lòng cũng cao hứng cho lắm.
Hắn thắng ở trong mắt phụ hoàng, là so với Triệu Diệu thích hợp hoàng đế hơn, chỉ thế mà thôi.
Nếu , triều thần cũng sẽ tâm phục khẩu phục, con đường vẫn tự .
Từ cửa cung đến cửa Thanh Hòa, t.h.i t.h.ể đều chất thành đống, tư binh của Triệu Diệu, cũng hộ vệ hoàng cung, từ xa, căn bản phân biệt rõ ràng.
Triệu Chân sai an táng thi thể, lệnh cho cung nhân rửa sạch vết m.á.u mặt đất. Mà vết m.á.u bậc thềm đá bạch ngọc cửa Thanh Hòa là do Triệu Chân tự múc nước rửa sạch.
Đợi đến sáng sớm, bộ vết m.á.u mặt đất thanh lý sạch sẽ. Lúc mặt trời chiếu tới, ngoại trừ còn một ít mùi m.á.u tươi tan sạch sẽ, thoạt giống như từng xảy chuyện gì.
Sáng sớm, cửa Hầu phủ thấy tiếng gõ cửa, bên ngoài tìm Vĩnh Ninh Hầu.
Người gác cổng dám đáp, trực tiếp chạy đến chính viện bẩm báo: “Hầu gia, bên ngoài tìm ngài.”
Bàn tay Trịnh thị nhanh chóng bắt lấy tay áo, xong việc , bên ngoài hiện tại là tình huống gì.
Vĩnh Ninh hầu hỏi là chuyện gì, gác cổng ấp úng : “Nói là Tần Vương mời ngài khỏi phủ thương lượng chuyện quan trọng.”
Trong lòng Vĩnh Ninh Hầu cả kinh, chẳng lẽ Tần Vương thật sự thành công ?