Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ - Chương 64
Cập nhật lúc: 2025-01-09 04:19:44
Lượt xem: 250
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Đường mất hết hai ngày để tính toán đấy, để thể hình dạng như thật dễ chút nào.
“Như là thể đưa ?” Lục Cẩm Dao : “Đưa đến quân doanh, ngươi công thức, quân lương luôn do triều đình phân phát. Chuyện , cũng cách nào tự chủ đưa bạc cho ngươi.”
Khương Đường : “Không cần bạc, Ngũ công tử bảo vệ bá tánh trong thiên hạ, một tiểu nữ tử như nô tỳ cũng mang ơn Ngũ công tử. Đã nhận ân huệ thì chuyện báo đáp cũng là hợp tình hợp lý. Ngày nếu chỗ nào cần tới nô tỳ thì nô tỳ c.h.ế.t muôn cũng sẽ từ chối.”
Lục Cẩm Dao ngờ Khương Đường thể mấy lời như , thật khó : “Nếu bề ban thưởng thì sẽ cho ngươi . Hai ngày ngươi hãy đặt tên cho mấy thứ ngươi .”
Khương Đường : “Cái gọi là bánh quy.”
Tên cũng do nàng đặt nhưng Khương Đường giải thích cách phần giống với bánh nướng áp chảo, khô.
Lục Cẩm Dao cảm thấy lý nên cũng gật đầu đồng ý: “Vậy hai ngày ngươi cứ tiếp tục , tiên để cho ở Yến Kỉ Đường nếm thử, nếu chỗ nào còn thiếu sót thì cải tiến.”
Khương Đường đồng ý: “Nô tỳ rõ.”
Lục Cẩm Dao nghĩ ngợi một lúc vẫn quyết định với Khương Đường, lời nếu nàng thể hiểu thì , nếu cảm thấy nàng đang ngăn cản tiền đồ tươi của nàng thì Lục Cẩm Dao nàng sẽ uổng phí tâm tư lo lắng mấy cái nữa.
“Chuyện liên quan tới quân lương nên là chuyện nhỏ, hiển nhiên sẽ lọt mắt của Thánh Thượng. Ngươi là nữ tử, là một gỗ giữa rừng tất sẽ gió to tàn phá, huống hồ dung mạo của ngươi chắc chắn sẽ dễ rước lấy mầm họa.” Lục Cẩm Dao cũng ý Khương Đường sai mà chỉ là sự thật.
Lục Cẩm Dao thấy Khương Đường nghiêm túc thì tiếp: “Cho nên dặn dò ngươi một tiếng, nếu Thánh Thượng hỏi thì ngươi cứ là ngươi nghĩ cơm cháy còn bánh quy do các đầu bếp trong phủ cùng . Có gặp cũng là gặp đầu bếp, ý ngươi thế nào?”
Nếu Khương Đường thì Lục Cẩm Dao cũng sẽ miễn cưỡng.
Khương Đường suy nghĩ một lát, : “Nô tỳ bằng lòng.”
Lục Cẩm Dao cũng là vì cho nàng. Bộ dạng của nàng ở nơi quả thật sẽ dễ gieo mầm tai hoạ về , nhưng mà cũng thật xinh nha. Mọi việc đều hai mặt, chỉ thể nghĩ đến một khía cạnh .
Lục Cẩm Dao nhẹ nhàng thở , Khương Đường như cho thấy nàng nghĩ kỹ và cũng thông minh, hề mấy lời giả dối như theo quyết định của đại nương tử…
Lục Cẩm Dao: “Vậy chuyện cứ quyết định như , ngươi lui xuống .”
Khương Đường “” một tiếng: “Vậy nô tỳ cáo lui .”
Vốn dĩ nàng mấy thứ vì ban thưởng, bây giờ thể giúp Cố Kiến Sơn một thì xem như chỉ còn nợ một ân tình.
Sẽ thể trả hết nhanh thôi.
cũng , cho dù là Cố Kiến Châu đại diện tấu chương và trình lên thì cũng là chuyện dễ dàng.
Bởi vì Cố Kiến Châu là của Hàn Lâm Viện mà Hàn Lâm Viện thì để ý tới mấy chuyện .
Nói dễ là Cố Kiến Châu quan tâm bá tánh, khó chính là vượt quá giới hạn, như kiểu ăn kiếm chuyện để .
Cuối cùng chuyện rơi lên đầu Cố Kiến Hải. Vốn dĩ Vĩnh Ninh hầu thể tự mặt nhưng ông thấy lớn tuổi , bằng để cho bọn tiểu bối lo liệu.
Cố Kiến Hải là võ tướng, mắt là thích hợp nhất.
Nếu việc thành công thì Cố Kiến Hải sẽ thăng quan và ban thưởng, tự dưng trời rớt xuống một chiếc bánh lớn.
Cố Kiến Hải thứ là ai , ngày Cố Kiến Sơn ở cạnh hoa viên thất thố như vẫn nhận thấy gì đúng.
Chuyện cũng với Vân thị.
Cố Kiến Hải cảm thấy thể khả năng những việc khác nhưng bản lĩnh kiếm cơm thì tồi.
Đi theo Vĩnh Ninh hầu lăn lộn mãi cũng tới chức Lục phẩm Giáo úy, vẫn cứ an như cho tới ngày hôm nay.
Bây giờ theo hai là Cố Kiến Châu và Cố Kiến Sơn mà thể ban thưởng nhờ những việc lặt vặt như thế .
Kể từ đó Cố Kiến Hải còn cảm thấy nào Vĩnh Ninh hầu đều là của nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-thanh-nha-hoan-hau-phu/chuong-64.html.]
Huynh cũng phân chia sang hèn, ai mà bò lên .
Con thứ thì bổn phận.
Cố Kiến Hải từ khi nào nghĩ như thế, hình như là khi còn bé. Phải giáo huấn, nhường nhịn hai , cái gì là an phận thủ thường, Cố Kiến Hải bao giờ mơ tưởng đến tước vị của phủ Vĩnh Ninh hầu, cũng chẳng dám nghĩ.
Đối với mà , vốn chẳng hề cơ hội tranh giành, chuyện từ khi sinh định đoạt .
Tuy rằng Cố Kiến Phong tài học như những khác, nhưng trưởng tử đích tử vẫn luôn Vĩnh Ninh hầu xem trọng. Lão Nhị Cố Kiến Thủy học hành cũng giỏi, bản bản lĩnh. Cố Kiến Châu và Cố Kiến Sơn càng cần , một là văn trạng nguyên, một là võ trạng nguyên, ngày thể vinh quang cửa nhà.
Nói một câu khó , dù cho Cố Kiến Phong c.h.ế.t thì tước vị cũng đến lượt .
Vậy thì chẳng thà cùng ăn chờ chết, theo ai kiếm lợi cũng đều là kiếm lợi cả.
Bây giờ Cố Kiến Hải hiểu sự phân biệt trong đó, theo ai kiếm lợi thì đều là kiếm lợi, kiếm thì vẫn khác.
Lấy tư lịch của Cố Kiến Phong, cho dù nhận tước vị thì cũng chỉ là một Bình Dương hầu, ngày con cháu thành tài thể rạng danh cửa nhà, thành tài thì tước vị sẽ cắt bớt dần.
Hồng Lư Tự thì thể tiền đồ gì.
tiền đồ của Cố Kiến Châu và Cố Kiến Sơn thì giới hạn.
Chỉ nhận chuyện một cách đơn thuần, Cố Kiến Châu ở Hàn Lâm Viện thì cách nào, Cố Kiến Sơn đang đường về , thế là rơi xuống đầu .
Hắn nhất định sẽ ghi nhớ phần ân tình .
Cố Kiến Hải bảo Vân thị chuẩn hai phần lễ vật, một phần đưa đến Yến Kỉ Đường, một phần khác thì tạm cất , đợi Cố Kiến Sơn về giao cho .
Còn bản thì thu xếp thỏa đáng, một phong sổ con giao cho Vĩnh Ninh hầu, để Vĩnh Ninh hầu lên thánh thượng.
Cố Kiến Hải vẫn chỉ là một Giáo Úy lục phẩm nên thể thượng triều, xong mấy việc , liền cùng đầu bếp lớn trong phủ đợi trong cung truyền triệu.
Đưa tấu chương nửa ngày, trong cung vẫn mãi tin tức gì, Cố Kiến Hải từng gặp hoàng thượng nên trong lòng ắt sốt sắng, lo lắng yên tìm Cố Kiến Châu.
Lúc Cố Kiến Châu thi Đình từng thoáng trông thấy thiên nhan nhưng chỉ một nên chẳng khác gì với việc từng gặp thánh thượng cả, : “Một ngày thánh thượng bao nhiêu là tấu chương, sự vụ nặng nhẹ. Chuyện của chúng trông thì khẩn cấp nhưng vẫn còn nhiều chuyện cấp bách hơn, thể trình tấu chương xem ngay.”
Cố Kiến Hải cảm thấy chuyện là gấp rút nhất: “Còn chuyện khác? Là chuyện gì cơ chứ!”
Cố Kiến Châu: “Tam điều chẳng , vùng Điền Nam lũ lớn, triều đình còn đang sứt đầu mẻ trán.”
Nghe ở cửa Cần Chính Điện ít đại thần đang chờ đợi, còn thể thấy tiếng đập đổ đồ sứ, bất kể là quan gì cũng đều khó đảm đương nổi.
Cố Kiến Châu chỉ là một quan tu soạn Hàn Lâm nho nhỏ, mỗi ngày đều ở Hàn Lâm viện uống soạn sách, từng hiểu nỗi khổ của dân sinh, cũng bỏ nổi công sức gì. Nếu như thể, Cố Kiến Châu cứu trợ thiên tai, nhưng bây giờ đại thần cứu trợ thiên tai vẫn còn chọn .
Chuyện Cố Kiến Hải , giống như Cố Kiến Châu , chuyện còn chuyện nặng chuyện nhẹ, mạng quan trọng, chắc chắn còn quan trọng hơn so với quân lương.
Có thể , chỉ thể chờ đợi.
So với Cố Kiến Hải nóng ruột như thế, Lục Cẩm Dao chẳng hề sốt sắng chút nào.
Nếu như dùng thì chính là dùng , sớm muộn chẳng dính líu gì, nàng bảo Lộ Trúc với Khương Đường, những chuyện khác cần quan tâm chỉ chờ tin tức từ trong cung.
Buổi chiều ngày mười tám tháng năm, thái giám trong cung truyền chỉ đến phủ Vĩnh Ninh hầu, triệu Cố Kiến Hải nhập cung yết kiến.
Sự thấp thỏm trong phủ Vĩnh Ninh hầu nhờ lời triệu kiến mà nâng lên.
Cố Kiến Hải từ quá giữa trưa đến nhá nhem tối vẫn về, trong lòng Trịnh thị bất an lên xuống, trái Vĩnh Ninh hầu yên: “Đừng lượn vòng nữa, xoay tới nỗi chóng cả mặt.”
Trịnh thị: “Đáng lẽ ông nên theo cùng.”
Vĩnh Ninh hầu đáp: “Người thánh thượng triệu kiến là lão Tam, để gì?”