Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ - Chương 82

Cập nhật lúc: 2025-01-10 03:37:22
Lượt xem: 243

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chờ Nam Hương đưa Lý thái y rời , Vĩnh Ninh hầu xuống mép giường, ông nắm lấy tay Trịnh thị, nhẹ giọng : “Kiến Sơn là , hiền tự thiên tướng, từ nhỏ đến lớn bao giờ lo lắng, bà cần lo lắng quá mức.”

Trịnh thị vẫn đang chìm trong giấc mơ, nước mắt theo tóc mai chảy xuống, gối đầu ướt một mảng.

Vĩnh Ninh hầu thở dài, cho dù gốc rễ căn bệnh , nhưng thể kêu Cố Kiến Sơn về , tướng sĩ trong quân, nhận lệnh truyền thì hồi kinh, quân lệnh như núi.

Trên đời chỉ Trịnh thị nhớ nhi tử, tất cả mẫu đều nhớ nhi tử. Nếu nào cũng lấy bệnh tật kêu quân nhân ở bên ngoài về nhà thì còn gì là quy củ nữa.

Nói thật, nếu hôm nay ông với Trịnh thị chết, Cố Kiến Sơn cũng thể về đội khăn tang .

Vĩnh Ninh hầu cảm thấy Trịnh thị quá yếu đuối, chút thôi chịu .

Ông một lát là , Trịnh thị chỉ ăn hơn nửa chén cháo hôm qua, sáng sớm nay còn ăn cơm.

Hàn thị thử bưng chén cháo bên mép giường, nhưng Trịnh thị còn thèm mở mắt , còn cách nào chỉ thể gọi Khương Đường tới.

Thật trong lòng Hàn thị chuyện , ai bằng lòng hầu hạ khác chứ, nàng hạ nhân.

“Cố gắng đút phu nhân ăn mấy muỗng, còn nếu thật sự ăn vô thì thôi.”

Khương Đường bưng thêm tôm khô với đậu đũa muối chua xào mơ khô .

“Phu nhân, dậy thôi ạ, tới giờ ăn tối . Hôm nay vẫn ăn cháo trắng, cháo nấu hết hai canh giờ, nấu cả dầu gạo luôn. Nô tỳ trộn nhiều tôm khô để ngài đổi khẩu vị, hôm nay ăn hột vịt muối, ngài nếm thử đậu đũa muối chua xào mơ khô xem, nô tỳ cho thêm thịt bằm trong, ăn với cơm ngon.”

Bấy giờ Trịnh thị mới mở mắt ăn mấy miếng.

Hàn thị khỏi trợn mắt, việc kêu nàng một ngày còn , chứ cứ đút ngày qua ngày khác, nàng sớm thấy phiền lắm .

Đút hơn nửa chén cháo, Trịnh thị ngủ tiếp. Đây là đầu tiên Khương Đường cảm nhận cái gì gọi là bệnh tới như núi sập.

Khi nàng rơi xuống nước chỉ trùm chăn ngủ một giấc tung tăng nhảy nhót bình thường, căn bản cảm giác cái chết.

Mà nay Trịnh thị, mới một ngày xuống giường nổi. Ở nơi đây ngoại trừ cẩn thận tránh hãm hại, còn coi chừng sinh bệnh.

Tuy nơi đây cuộc đời công bằng, nhưng đối mặt với sống chết, chúng sinh vẫn bình đẳng.

Hàn thị kêu Khương Đường cứ cách một canh giờ là qua đây một .

Qua một canh giờ Khương Đường tiến , nàng ngừng ở cửa trong chốc lát. Tuy cửa sổ trong phòng chỉ mở hé một xíu, nhưng góc tường đặt chậu băng, trong phòng cũng nóng.

Bởi vì đóng cửa sổ nên bàn bày giá cắm nến.

Nàng đặt khay lên bàn, đến mép giường, nhẹ nhàng quơ quơ tay Trịnh thị: “Phu nhân, dậy dậy, dậy dậy.”

Thấy Trịnh thị vẫn tỉnh, Khương Đường gọi thêm hai tiếng nữa, giờ Trịnh thị mới mở mắt .

Ánh mắt bà phần m.ô.n.g lung, trong mắt còn ngấn lệ.

Tẩy trang , trông bà già hơn ngày thường nhiều, đôi mắt cũng sưng đỏ hơn bình thường.

Trịnh thị thấy là Khương Đường, bà dùng sức bắt lấy tay nàng: “Ta mơ thấy… mơ thấy…”

Bà mơ thấy Cố Kiến Sơn c.h.ế.t chiến trường.

Một , cô độc bước quân doanh của địch, g.i.ế.c tướng lĩnh quân địch, bản thể trở về, trời tháng sáu, ném núi tuyết, chỉ một thôi.

Trịnh thị bao giờ đến Tây Bắc, Vĩnh Ninh hầu càng kể cho bà chuyện đánh giặc, thể nhớ rõ giấc mơ đến , gì mà quân địch, núi tuyết, thể rõ ràng như .

Những lời Trịnh thị dám với Vĩnh Ninh hầu, ông sẽ tức giận, sẽ thấy bà tưởng tượng bậy bạ, sẽ kêu sắp đại chiến là xui xẻo. Khương Đường thì , nàng sẽ dám kể với ai cả.

Trịnh thị khàn cả giọng: “Có bên truyền đến tin Kiến Sơn gặp chuyện gì , các ngươi đều gạt ! Có …”

Khương Đường ôm chặt lấy Trịnh thị, vỗ vỗ vai bà: “Nô tỳ lấy mạng thề, tuyệt đối . Ngày nghĩ gì đêm mơ đó, cho nên ngài mới sẽ nghĩ như . Nếu xảy chuyện gì, mà con thể mơ ngay, thì căn bản cần bồ câu đưa thư, trực tiếp báo mộng luôn là .”

“Phu nhân, giấc mơ đều trái ngược với hiện thực, tin sẽ , tin sẽ . Ngũ công tử , ngài đừng sợ.” Khương Đường cũng khá hoảng hốt, nhưng nàng cảm thấy Cố Kiến Sơn sẽ chết, nàng nhớ trong tiểu thuyết Cố Kiến Sơn cũng chết.

Tiểu thuyết chỉ diễn xoay quanh Lục Cẩm Dao, gia chủ mẫu, ngoại trừ tổ chức các loại yến hội, duy trì quan hệ với khác, còn lo liệu hỉ sự tang sự của Hầu phủ.

Không tang sự nào liên quan đến Cố Kiến Sơn, chứng tỏ chết.

Cá nhân Khương Đường cũng hy vọng chết.

Giống như Triệu đại nương , vô thường gặp cũng vái một cái , như thì mà c.h.ế.t .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-thanh-nha-hoan-hau-phu/chuong-82.html.]

Trịnh thị trong lòng Khương Đường nức nở, nhiều năm qua , điều trở thành một tâm bệnh của bà. Vĩnh Ninh hầu hiểu bà, khác thì , nhưng Khương Đường thì chắc chắn sẽ giữ kín như bưng, nếu nàng dám ngoài một chữ, bà sẽ nhiều cách trừng trị nàng.

Quen với việc chủ mẫu, Trịnh thị thử bám vai khác bao giờ.

Nếu Nam Hương Nam Tuyết như , Trịnh thị nhất định sẽ cảm thấy các nàng quá giới hạn, tôn ti. Khương Đường, giống như khi bà rơi xuống nước nàng túm lấy bà , khiến bà tin phục, gì cũng trúng sâu trong lòng bà.

Ví như chuyện đút canh , khác chỉ phu nhân ăn chút , ăn Hầu gia lo lắng.

Còn Khương Đường chỉ kêu bà ăn cơm mà thôi, chứ vì ai khác, chỉ bà ăn, giống như dỗ con nít .

Vậy thì dù là nóng tính hơn nữa thì cũng thể nổi giận với ai khác.

Trịnh thị : “…”

Khương Đường : “Nếu ngài khát nô tỳ sẽ lấy nước ngay, uống nước là hết khát thôi. Ngài , dưỡng bệnh cho , chỉ còn sống mới việc , ngài cả ngày , trời hôm nay , ngài còn ngoài dạo.”

Trịnh thị buông bàn tay đang vươn xuống, lời Khương Đường lý.

“Chuyện với ngươi, ngươi cho thứ ba .”

Khương Đường: “Nô tỳ mà.”

Ở đây, chỉ kín miệng mới sống lâu .

Trịnh thị nở nụ nhạt: “Cho ăn mấy muỗng .”

Khương Đường bưng cháo qua cho bà: “Để nô tỳ đút ngài.”

Trịnh thị há miệng, ăn cháo nghĩ đến chuyện trong mơ, nghĩ xem họ ăn gì, mặc gì.

Ăn một hồi, Trịnh thị thở dài.

“Khương Đường, ngươi xem các tướng sĩ Tây Bắc sẽ ăn món gì?”

“Bây giờ chắc họ đang ăn bánh quy ạ.” Khương Đường dịu dàng.

Trên đời nhiều trải qua cuộc sống khốn khó, khi Trịnh thị bệnh, bữa ăn hàng ngày bày biện đủ món, mặc lăng la tơ lụa. Ở đây quan niệm giai cấp ăn sâu lòng , họ thấy bất cứ chuyện gì cũng đều là chuyện đương nhiên.

Bởi vì cảm thấy đắt rẻ sang hèn cho nên vài mạng của họ còn là mạng.

Thấy khác đấu tranh dũng là bình thường thôi, chuyện gì cũng đến phiên họ mới hiểu .

Lũ lụt ở tận Điền Nam nên nỗi khổ của dân, nhưng nếu nơi xảy chuyện là Thịnh Kinh thì yên từ lâu.

Vẻ mặt Trịnh thị sửng sốt, bánh quy là do Khương Đường , nàng giúp Cố Kiến Sơn một đại ân.

Bà chỉ ăn tầm nửa chén cháo là ăn nổi nữa, đó mơ màng ngủ .

Chờ Khương Đường ngoài, Hàn thị qua chén cháo, đó hỏi Khương Đường rằng Trịnh thị gì: “Phu nhân , thật sự ăn vô hả?”

Khương Đường trả lời: “Phu nhân hứng ăn, thật sự ăn vô.”

Nếu Trịnh thị gì thì chắc mấy tin, lẽ Lục Cẩm Dao cũng sẽ hỏi nàng. Khế ước bán của nàng ở chỗ Lục Cẩm Dao, nếu Lục Cẩm Dao hỏi, Khương Đường nên .

Không bằng tìm một lý do .

Khương Đường bưng khay: “Đại nương tử ?”

Hàn thị phất tay kêu Khương Đường xuống, nàng đầu với Khương Đường: “Bây giờ mẫu chỉ thể ăn cháo trắng, món Tôn đại nương , thấy ở đây cần Khương Đường .”

Trong mấy cái viện ở phủ Vĩnh Ninh hầu, chính viện là khó cài nhất, bây giờ mấy Yến Kỉ Đường công khai ở đây thì thích hợp lắm.

Nếu Trịnh thị thật sự xảy chuyện gì, e là Hàn thị sẽ trở tay kịp.

Lục Cẩm Dao : “Đại tẩu, thể rời khỏi Khương Đường, tất nhiên bằng lòng để nàng trở về, nhưng tỷ thấy đó, hai bữa cơm đều là nàng hầu hạ mẫu ăn, ngay cả Nam Hương Nam Tuyết mẫu cũng cần.”

Hàn thị nghẹn họng, chỉ thể từ bỏ.

Ban ngày, Trịnh thị giường cả ngày.

Nam Hương Nam Tuyết hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, Khương Đường lo mỗi việc đút cơm, Trịnh thị chỉ tỉnh khi ăn cơm.

Trở Yến Kỉ Đường, Lục Cẩm Dao kêu Khương Đường qua đó, hỏi nàng Trịnh thị gì. Khương Đường tập dợt sẵn trong đầu vô trả lời.

“Phu nhân thấy cảnh sinh tình, nghĩ đến tứ gia đến Điền Nam, nhớ tới ngũ công tử.”

Lời là thật, chỉ là sự nhớ nhung của mẫu với hài tử.

Bây giờ Lục Cẩm Dao đang phiền lòng vì chuyện Cố Kiến Châu xa, thật sự rảnh soi xét nàng: “Bên phía phu nhân ngươi chú ý nhiều chút, nhất định chăm sóc cho phu nhân thật , cho dù như thế nào, cũng đừng quên ngươi là của Yến Kỉ Đường.”

Loading...