Rời khỏi phòng Trì Thiển, Trì Lệ Sâm gọi quản gia Nam : “Ông hãy điều tra cuộc sống của Trì Thiên ở nhà họ Cố suốt mười lăm năm qua cho . Còn nữa, tìm cho  vài cuốn sách.”
“Dạ, ông chủ, xin hỏi ông cần sách gì?”
“Cẩm nang giáo dục con trẻ.”
“...?”
Kết thúc mấy ngày cuối tuần, cổ tay Trì Thiển gần như  khỏi hẳn, nên cô  đến trường.
Vừa sáng sớm, cô  trưng  gương mặt đau khổ.
Thấy sắp đến giờ  lớp, Trì Lệ Sâm thúc giục cô: “Cháu ăn nhanh lên, sắp muộn học  đấy.”
Vừa , ông  chỉnh  cà vạt. Lần đầu tiên ông đưa cháu đến trường,   quen cho lắm.
Trì Thiển ủ rũ hỏi: “Ông ngoại ơi, hôm nay cháu  thể   học  ạ? Cháu cảm thấy khó chịu lắm.”
“Sao thế? Khó chịu ở ?”
“Hễ nghĩ đến đống bài tập về nhà vẫn  , là cháu   thở .” Trì Thiển yếu ớt che ngực.
Khóe môi Trì Lệ Sâm giật giật: “Sắp cuối kỳ  mà cháu còn  chịu  bài tập? Bình thường cháu thi  bao nhiêu điểm?”
“Điểm tối đa ạ. Không tin cháu lấy bài thi  cho ông xem.”
“Không  bài tập mà cũng  thể thi đạt điểm tối đa á?”
“Đó là vì cháu  kỹ xảo đặc biệt.”
“Kỹ xảo gì?”
Trì Thiển đặt đũa xuống, cô giơ hai tay   mặt, bắt lấy  khí  vuốt khắp đầu, miệng thì lẩm bẩm: “Mình yêu điểm, điểm yêu , điểm  tăng vọt…”
Thái dương Trì Lệ Sâm giật giật. Mỗi  trong nhà họ Trì đều là tấm gương , là tinh  của từng lĩnh vực,  tự nhiên  lòi  một “ngoại lệ”  áp dụng mê tín dị đoan  bài thi thế ?
Nếu cứ tiếp tục như thế , sợ rằng con bé sẽ  trường đuổi học mất.
“    thi nào cháu cũng dùng chiêu  .”
Dứt lời, Trì Thiên móc một chiếc mai rùa , đặt lên bàn: “Lần thi , cháu  dựa  chiếc mai rùa , chọn câu nào là trúng phóc câu đó.”
Cô khẽ lắc mai rùa, thầm lẩm bẩm: “Nói   hôm nay trời  mưa ?”
Đồng xu rơi ,  bộ đều là mặt úp. Cô bèn : “Ông ngoại, hôm nay trời sẽ mưa, ông nhớ mang ô nhé.”
Trì Lệ Sâm: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-thanh-thien-kim-gia-coca-ky-tu-song-toi-gia/chuong-12.html.]
Thi cử  dựa  mê tín dị đoan thế , hết  phép  đến bói toán,  thế mà vẫn  điểm tối đa mới lạ chứ.
Chẳng lẽ là do ông trời đặc biệt bao dung kẻ ngốc?
Thấy cô vẫn  đó nghịch mai rùa, Trì Lệ Sâm  thể nhịn  nữa: “Cháu  ăn nữa thì  lên, bây giờ ông đưa cháu tới trường.”
“Dạ.”
Thế là Trì Lệ Sâm đưa Trì Thiển đến trường Lăng Thủy.
Đây là trường tư nổi tiếng ở thành phố Phù Quang , chuyên dành cho con em quý tộc, học phí hàng năm cao ngất ngưởng, các học sinh trong trường   quyền thì cũng  thế.
Trong đó, bốn gia tộc Cố, Lăng, Hạ, Từ là  quyền thế nhất.
Đến trường học, Trì Thiển mới nhớ , hôm nay trường sẽ tổ chức cho học sinh  dã ngoại ở ngoại thành, thống nhất sẽ  xe buýt xa hoa tới đó.
Trì Thiển  lên xe, bầu  khí vốn tràn ngập tiếng  chợt đông cứng . Tất cả   đều  cô bằng ánh mắt đồng tình: “Trì Thiển,   chứ? Nghe bảo   nhà họ Cố đuổi  khỏi nhà . Họ cũng quá đáng thật đấy, chẳng niệm tình cũ gì cả.”
“ đó, sống chung lâu như thế, cũng nên  tình cảm chứ nhỉ?”
“Cố Họa khá , nhưng nhà họ Cố đối xử với  nhẫn tâm quá.”
“Nếu bây giờ    chỗ ở thì  thể đến nhà tớ, phòng tớ lớn lắm.”
Họ nhao nhao bày tỏ sự quan tâm với Trì Thiển, bày cách cho cô.
Trì Thiển đang định trả lời, thì ở hàng ghế cuối chợt vang lên một tiếng  lạnh: “Loại hàng giả tu hú chiếm tổ chim khách  thì  gì mà đáng thương? Thay vì thương cảm cho  , các  nên thương cảm cho Cố Họa -      cướp mất cuộc sống nhung lụa suốt mười mấy năm  kìa.”
“Trì Thiển,   thấy   một  đàn ông lái xe đưa tới. Đừng bảo là cùng đường ,   tiền tiêu, nghĩ quẩn nên  bán  đấy nhé?”
“Ha ha, đừng  thế. Ai mà thèm  trúng cọng giá như cô  cơ chứ!”
Những   mấy lời chói tai , là  quen của Trì Thiển.
Là bạn bè trong giới  cùng cô lớn lên.
Họ cũng giống Lăng Càn,  khi gặp Cố Họa, đầu họ giống như  tẩy não, ai nấy đều   chống đối cô.
Từ  đến nay, sự ác ý giữa những  quen thuộc chính là lưỡi d.a.o sắc bén nhất.
Bởi họ  rõ chọc   sẽ chảy nhiều m.á.u nhất.
Trì Thiển chẳng thèm chiều chuồng họ, cô cất tiếng hỏi ngay: “Ồ,  quen thuộc giá thị trường như thế, chẳng lẽ    từng qua  với kim chủ nào đó  ?”
“Cậu  linh tinh gì đấy?” Hạ Phương Tri đập mạnh xuống ghế: “Có tin  chơi c.h.ế.t  ?”
Trì Thiển: “Răng  dính rau cải kìa.”
Sắc mặt Hạ Phương Tri cứng đờ,   vô thức đưa tay che miệng.