Khi Trì Thiển về đến nhà, trong tay  chỉ  hai con thỏ hoang, mà còn  một nắm rau dại.
Cô rửa tay sạch sẽ,  bắc ghế  dài trong sân.
Anh cameraman: “Trì Thiển, cháu  xử lý nguyên liệu nấu ăn  ?”
“Cháu mệt lắm!” Trì Thiển đặt hai tay lên bụng, thản nhiên nhắm mắt : “Cháu chỉ là bình hoa ăn no chờ c.h.ế.t thôi, chuyện khó khăn như thế, vẫn nên giao cho  cháu thì hơn.”
Cô chỉ là một con cá mặn. Mà  là cá mặn, thì nên  dáng vẻ của cá mặn.
[Vừa  đổi mới định nghĩa “ăn no chờ chết”!]
[Bây giờ  cảm thấy  trai chúng  mới là bình hoa,  hưởng sái của cháu gái thôi.]
[ đó, ảnh đế Trì bận rộn suốt hai tiếng đồng hồ mới đổ  hai bắp ngô.]
Ảnh đế Trì ủ rũ cầm hai bắp ngô về nhà.
Khi  thấy nguyên liệu nấu ăn trong sân, vẻ mặt ủ rũ đó nhanh chóng   thế bằng vẻ bất ngờ. Anh  hào hứng  xử lý thịt thỏ.
Người nhà họ Trì  bắt tự lập từ nhỏ, nên chút việc cỏn con    khó   .
“Trì Thiển, cháu lấy mấy thứ  ở  thế?” Trì Phong Tiêu  xào thịt thỏ  hỏi.
“Sau núi  nhiều lắm  ạ.” Trì Thiển   ghế dài, dáng vẻ thảnh thơi như ông cụ về hưu, đối lập   với gương mặt non nớt búng  sữa của cô.
Trì Phong Tiêu im lặng vài giây: “Vậy vì  cháu   với  từ sớm? Hại    lụng tận hai tiếng đồng hồ.”
“Vì thỏa thuận ba điều của  đó ạ.”
“...”
Họa do  gây , dùng cay đắng thế nào  nữa, Trì Phong Tiêu cũng  cắn răng mà nuốt xuống.
Anh  thật sự   về mấy tiếng , tát cho cái miệng thích  ẩu  tả của bản  một cái.
Ngửi mùi thịt thỏ thơm ngào ngạt, tâm trạng của Trì Phong Tiêu nhanh chóng  trở .
Nguyên Ưu Nhi ở nhà   mùi thơm  cho thèm phát , ồn ào đòi ăn.
Nguyên Nhã Nhã kiên nhẫn dỗ dành em gái, bởi lúc   cho cô  mười cái gan, cô  cũng  dám chọc Trì Thiển nữa.
Những gia đình khác cũng  mùi thơm  tra tấn, nhưng họ đều cần thể diện, nên  tới xin ăn.
Trì Thiển đang ăn thì  thấy một bóng dáng nhỏ nhắn  qua cửa, cô tiến tới hỏi: “Em tới đây  gì?”
“Em…” Nguyên Ưu Nhi lúng túng vo góc áo: “Em đói,  theo mùi thơm  đến đây. Xin   quấy rầy   ạ.”
Trì Thiển kinh ngạc nhướng mày, cô bé  mặt cực kỳ lễ phép,  giống  ngổ ngáo   lóc ầm ĩ .
Trì Thiển đưa bát thịt thỏ  hề động đũa cho cô bé: “Ăn .”
Hai mắt Nguyên Ưu Nhi sáng lên: “Thật, thật sự cho em ư?”
“ , ăn nhanh lên.”
“Cảm ơn, cảm ơn chị!” Nguyên Ưu Nhi đỏ mặt nhận lấy, hé miệng nhỏ gặm chân thỏ.
“Em  cãi  với chị gái ?” Trì Thiển  xổm ở cửa nhà,  ăn cơm  trò chuyện với cô bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-thanh-thien-kim-gia-coca-ky-tu-song-toi-gia/chuong-32.html.]
Nguyên Ưu Nhi cũng  xổm xuống, nhỏ giọng oán giận: “Chị    chị gái em. Em ghét chị , em  hề  tham gia chương trình .”
Thoạt   vẻ khá phức tạp.
Trì Thiển chống má, chờ cô bé ăn xong thì bảo cô bé  về.
Đợi cô bé rời , con sóc  cây bèn liến thoắng tán phét với Trì Thiển.
“Chi chi chi chi…”
Trì Thiển: Thật  giả ?
“Chít chít chít…”
Trì Thiển: Quá đáng đến thế ư?
“Chít chít chít…”
Trì Thiển: Ối giời. Tởm quá  mất thôi, cha của Nguyên Ưu Nhi quả là sói mắt trắng.
Đợi đến khi đoạn trò chuyện  mã hóa kết thúc, Trì Thiển khẽ chép miệng, cô  cạn lời  drama mà con sóc  kể cho.
Khó trách Nguyên Nhã Nhã và Nguyên Ưu Nhi  luôn xích mích với .
 là kịch tính mà!
Ăn tối xong, tổ chương trình  bày trò nữa.
 sự yên bình đó chỉ duy trì đến sáng hôm .
Tổ chương trình gõ cửa rầm rầm để đánh thức các khách mời, giục họ thu dọn hành lý.
Mắt họ  bịt kín bằng vải đen, mãi khi đến nơi mới  gỡ bỏ.
Tổ chương trình chỉ cho phép mỗi  giữ  ba vật phẩm tùy .
Những  khác  lấy d.a.o thì cũng lấy hộp đựng, thậm chí Thẩm Tĩnh còn lấy cả lều gấp.
[Ai  cho   Trì Thiển đang  gì ?]
[Sinh tồn ngoài trời tận năm ngày, mà cô  chỉ mang bình giữ nhiệt, kẹo mút và lẩu tự sôi á?]
[Phục . Cô  tưởng  đang  dã ngoại ở ngoại ô đấy ? Có thể chọn mấy thứ  tác dụng chút ?]
Thấy Trì Thiển chọn những món đồ đó, Trì Phong Tiêu dùng khuỷu tay huých cô: “Cháu xem  nên mang cái gì?”
Trì Thiển chỉ ba món đồ trong vali của  , đều là đồ ăn.
“Đều mang đồ ăn á?”
“Vâng, tin cháu !” Vẻ mặt Trì Thiển vô cùng chắc chắn.
Cố Họa bật  thành tiếng: “Thiển Thiển, chỉ nên mang chút đồ ăn thôi. Ở nơi hoang dã, công cụ sinh tồn mới là thứ thiết yếu nhất,  công cụ, chúng  mới   xa hơn.”
Tần Việt gật đầu: “Cố Họa  đúng đó, mang nhiều đồ ăn chỉ thêm vướng víu thôi. Nếu nhóm các    mang gì,   thể góp ý.”
Nụ  của   như ánh mặt trời, chẳng  chút u ám nào cả.
Trì Phong Tiêu   Trì Thiển dùng một bữa thịt thỏ thu mua,   thì  vui đáp: “Mọi  tự lo cho  .”
Tần Việt thở dài: “Anh Trì,  cũng chỉ  ý  thôi. Trẻ con   nặng nhẹ, mà  cảnh trong rừng  nguy hiểm,   thể chiều con bé như thế .”