"Thôi nào Ngữ Nhu, đừng nữa, thừa nhận, Chu Nghiên Xuyên đúng là trai quyến rũ, dễ khiến mơ mộng, nhưng chỉ là một tên vệ sĩ quèn thôi, hơn nữa đàn ông cứ cao to trai là giỏi chuyện , đây từng quen một cao mét tám tám trai ngời ngời, cởi quần cũng chỉ là quả ớt nhỏ xíu thôi!"
"Hahaha, nên, Chu Nghiên Xuyên suốt ngày cứ đen mặt vẻ thâm trầm, thể là do vốn dĩ chỉ là một tên ẻo lả tự ti thôi!"
"Chẳng nên tự ti mặt chúng ? Nói dễ thì là vệ sĩ, thực thì khác gì con ch.ó ?"
"Bạn ơi, thì xúc phạm cún cưng Bé Bé nhà Ngữ Nhu đấy, Bé Bé nhà còn máy bay riêng du thuyền riêng nữa cơ mà, Chu Nghiên Xuyên là con ch.ó nhà quê, chắc còn thấy máy bay riêng du thuyền riêng nó hình thù hahaha."
"Chó nhà quê, đúng là miêu tả quá chuẩn, nên Ngữ Nhu, đừng nữa, đàn ông đời nhiều như thế, xinh giàu , cần gì buồn vì một con ch.ó nhà quê chứ?"
"..."
Cánh cửa phòng bỗng nhiên đạp tung từ bên ngoài, cô gái đang vênh váo hò hét định thêm gì đó thì khi thấy ở cửa là Chiến Cảnh Hi, lập tức rụt cổ im bặt.
Mấy cô gái đang vây quanh an ủi Điền Ngữ Nhu cũng lập tức tản như chim vỡ tổ.
Sau khi chằm chằm bọn họ một lúc với ánh mắt lạnh lùng, Chiến Cảnh Hi bước phòng với dáng vẻ tao nhã, chút biểu cảm.
Cô cao một mét bảy, là cao nhất trong đám tiểu thư nhà giàu, nuông chiều từ bé nên khí chất của Cảnh công chúa là thứ mà đám con nhà giàu đời thứ ba bình thường thể sánh bằng.
Cô dừng mặt cô gái Chu Nghiên Xuyên là chó nhà quê, khuôn mặt hề xa lạ, cô cũng nhớ tên cô , Thái Vân, kẻ mới nổi trong giới của họ, nếu cô nhớ nhầm thì hình như việc ăn nhà cô dựa nhà Điền Ngữ Nhu.
Nhìn xuống cô từ cao, đôi môi đỏ mọng chậm rãi mở , "Tiếp tục , nữa?"
"..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-ly-hon-ve-sy-kiem-chong-cu-tro-thanh-tai-phiet/chuong-14.html.]
Không ai dám lên tiếng.
Căn phòng rộng lớn yên tĩnh đến mức thể thấy tiếng kim rơi, thấy bầu khí , gì đó để xoa dịu bầu khí, nhưng mở miệng dám , dù ai mắt cũng thấy Cảnh công chúa đang nổi giận.
Cô nàng Thái Vân từ lúc thấy Chiến Cảnh Hi sợ đến mặt mày tái mét, cô dám câu Chu Nghiên Xuyên là chó nhà quê nữa chứ, ai ở Kinh Đô mà chẳng , Cảnh công chúa nhà họ Chiến là bênh vực , huống chi mối quan hệ giữa cô và vệ sĩ của cô luôn khiến suy đoán.
"Cảnh Hi," Điền Ngữ Nhu, đến sưng cả mắt, lúc giảng hòa, "Có lẽ hiểu lầm , nãy Vân Vân chỉ đùa thôi, ý gì khác ."
"Đùa?" Chiến Cảnh Hi nhướng mày lạnh một tiếng, "Hay lắm, bây giờ cũng đùa với cô Thái một chút nhé?"
"Hửm?" Điền Ngữ Nhu cô với vẻ mặt khó hiểu, còn kịp phản ứng thì Chiến Cảnh Hi giáng một cái tát mặt Thái Vân.
Tiếng tát vang dội khiến tất cả mặt đều giật .
Thái Vân còn ngây một lúc mới lấy tay che mặt, gào lên như sấm, "Chiến Cảnh Hi, mày dám đánh tao!"
"Không thì, tao còn xem ngày hoàng đạo ?"
"Mày..." Thái Vân thái độ khinh thường và cao ngạo của cô chọc tức đến run , giơ tay lên định đánh trả.
"Vân Vân! Đừng manh động!" Điền Ngữ Nhu vội vàng ngăn cô , "Nhà họ Chiến ở Kinh Đô là gia tộc mà như chúng thể đắc tội, hơn nữa hôm nay chuyện vốn dĩ là sai , mau xin Cảnh Hi ..."
Không Thái Vân câu nào chọc tức, cảm xúc bỗng trở nên kích động, "Tao sai chỗ nào? Chu Nghiên Xuyên chẳng là đồ nhà quê ? Vệ sĩ đúng là khác gì con chó... Bốp!"
Chưa kịp hết câu, Chiến Cảnh Hi tặng thêm cho cô một cái tát nữa, cô dùng hết sức, má Thái Vân lập tức sưng vù lên.