Sao thể quên, đến Kinh Đô là để dùng m.á.u của Đại tiểu thư Chiến tế những linh hồn thể siêu thoát!
Cho đến khi hút hết một điếu thuốc, Chu Nghiên Xuyên mới chậm rãi cầm điện thoại lên.
Chiến Cảnh Hi khi gửi tin nhắn xong thì dừng xe bên đường, cô lo lắng yên, đang định gọi cho Chu Nghiên Xuyên thì điện thoại trong tay reo lên. Khi thấy dãy hiện màn hình chính là của Chu Nghiên Xuyên, cô nhắm mắt hít sâu một máy.
"Em đang ở ?"
Đầu dây bên im lặng một lúc.
Tiếng rè rè trong điện thoại khiến Chiến Cảnh Hi càng thêm hoảng sợ, cô cắn chặt môi, "Chu Nghiên Xuyên, hứa với em , sẽ quên, cũng sẽ để em thất vọng đúng ?"
Đầu dây bên vẫn tiếng trả lời.
Chiến Cảnh Hi đang , bông tuyết bay đầy trời ngoài , con đường vắng tanh, cô thở dài bất lực.
Một lúc lâu , đầu dây bên mới vang lên giọng trầm thấp của đàn ông, "Hai mươi phút nữa gặp ở khu biệt thự Lam Thủy Loan."
Giọng chút cảm xúc nào khiến trái tim Chiến Cảnh Hi run lên, cô mở miệng định gì đó thì đầu dây bên cúp máy.
Năm phút , Chiến Cảnh Hi đến khu biệt thự Lam Thủy Loan, nhắm mắt để điều chỉnh cảm xúc, cô xách chiếc bánh kem ghế phụ xuống xe.
Vừa bước biệt thự, cô thấy một chiếc xe cảnh sát đậu cách đó xa, trong lòng cô lập tức chùng xuống.
nghĩ chắc cũng thể nào, dù Chu Nghiên Xuyên cũng đồng ý với cô , hơn nữa cũng sẽ đến ngay, mấy ngày nay hai ở chung cũng vui vẻ, càng thể cố tình chọn đúng ngày hôm nay, huống chi quyết định sẽ nhân dịp sinh nhật hai mươi hai tuổi của cô để...
Chiến Cảnh Hi còn đang nghĩ như , thì trong biệt thự đột nhiên vang lên tiếng the thé của Phương Tâm Dung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-ly-hon-ve-sy-kiem-chong-cu-tro-thanh-tai-phiet/chuong-258.html.]
"Không ! Các thể đưa hôm nay! Các thể đưa hôm nay!"
Ba!
Ba của cô ...
Cảm giác lạnh lẽo từ sống lưng dâng lên, cả Chiến Cảnh Hi thể tin mà bước chân về phía , ngay cả chiếc bánh kem tay khi nào rơi xuống đất cũng .
"Ba... Ba..." Nước mắt tuôn rơi lã chã gương mặt, cô chạy như điên trong biệt thự.
"Kiến Đông, Kiến Đông!" Tiếng tuyệt vọng của Phương Tâm Dung vang vọng khắp biệt thự, "Có thể xem như vì ông cũng cống hiến nhiều cho Kinh Đô , đừng chọn đúng ngày hôm nay, đừng chọn đúng lúc , muộn thêm vài tiếng nữa thôi, chỉ cần muộn thêm vài tiếng nữa ? Con gái ông vì ông một sinh nhật vui vẻ hôm nay, con bé thật sự chuẩn lâu, chỉ cần xem như vì tấm lòng hiếu thảo của con bé, các hoãn một chút, cho thêm mấy tiếng ?!"
mặc cho bà cầu xin thế nào, những đó vẫn giữ thái độ việc công, "Bà Chiến, xin bà đừng cản trở chúng thi hành công vụ!"
Hai cảnh sát cùng ngăn Phương Tâm Dung , với giúp việc phía bà , "Làm ơn hãy an ủi bà nhà!"
Sự chú ý của Chiến Kiến Đông vẫn đặt Phương Tâm Dung, "Đừng cầu xin họ nữa, Tâm Dung, em mau về , bây giờ cho Thất Thất, để con bé đừng đến nữa, Tâm Dung."
Cách lớp tuyết bay mù mịt, Chiến Cảnh Hi cảnh tượng , trái tim như d.a.o cắt.
"Ba..." Cô kìm nén mà bật thành tiếng.
Chiến Kiến Đông vốn còn đang cố đầu Phương Tâm Dung thì đột nhiên như điểm huyệt, ngây mấy giây, đó mới phản ứng , vẻ mặt cứng đờ về phía Chiến Cảnh Hi.
Khi thấy Chiến Cảnh Hi đang nước mắt lưng tròng ông , cách ông đầy mười mét, hốc mắt ông đỏ hoe, cúi đầu xuống đầy hổ.
Ông dám mặt con gái, ông dám mặt con gái!!
Từ khi sinh , Chiến Cảnh Hi luôn sống trong căn biệt thự , cô mãi mãi nhớ, khi còn nhỏ, mỗi ngày gần đến giờ tan , cô đều bảo giúp việc đưa sân đợi Chiến Kiến Đông.