Nói xong, cô vội vàng chạy lên lầu, khi lên hai bậc thang, cô quên đầu tinh nghịch với cô: "Vậy Công chúa Anh Đào chúng gặp ở Vân Đô nhé, đến lúc đó sẽ xin Đoàn trưởng cho ngủ chung phòng với cô, cô đừng hòng trốn tránh câu hỏi của đấy!"
Chiến Cảnh Hi: "..."
Cô trả lời, đồng nghiệp bĩu môi với cô, miệng vẫn lẩm bẩm: "Người đàn ông như mà cô cũng thể bình tĩnh như , Công chúa Anh Đào cô đúng là tấm gương cho chúng noi theo, haiz, đến cũng thấy phiền, đó Đoàn trưởng với chúng lưu diễn sẽ đến Đế Đô ? Sao tự dưng hủy bỏ ? Thôi xong, vẻ của Công chúa Anh Đào, các fan hâm mộ bên đó chiêm ngưỡng ! Đế Đô ơi là Đế Đô, khổ chứ?"
"..."
"Chị ơi, chị ơi!"
Chiến Cảnh Hi mở cửa phòng nghỉ, một cục bột nhỏ nhắn màu hồng nhào lòng cô, đó là Đường Đường cao hơn nhiều, cô bé chuyện với cô bằng tiếng Quảng Đông: "Em về Hồng Kông một tháng, chị nhớ em ?"
Cúi xuống, Chiến Cảnh Hi dùng ngón tay thon dài véo má bánh bao nhỏ mềm mại của cô bé: "Nhớ đến mức mơ cũng thấy đấy."
"Thật ?" Cô bé híp mắt với cô, đó chụt một cái lên má cô, "Lúc nãy em với chú Phó ở xem chị đàn piano đấy, oa, chị Bảy Bảy, lúc chị đàn piano cả như phát sáng , quá!"
Biểu cảm khoa trương và đáng yêu của cô bé khiến khóe miệng Chiến Cảnh Hi khỏi nhếch lên, con bé quỷ , thật sự khiến cô yêu thích.
Ngước mắt lên, cô thấy Phó Viễn Hàng đang khoanh tay, mắt chớp cô, hai năm trôi qua, trông càng chững chạc hơn, bộ vest đen cắt may vặn, ở đây toát lên khí chất mạnh mẽ, khí thế của đầu ngày càng rõ ràng.
Chỉ là đôi mắt đen láy cặp kính vẫn dịu dàng và mạnh mẽ như hai năm , khi nghiêm mặt đeo cà vạt lời nào, càng giống một tên lưu manh nho nhã.
"Anh Phó." Chiến Cảnh Hi dắt tay Đường Đường nhỏ gọi .
"Mẹ và bố con bé hẹn hò ." Phó Viễn Hàng giải thích với cô, "Con bé năn nỉ đưa nó đến tìm cô."
" đúng !" Cô bé gật đầu lia lịa, "Mẹ em với bố em khó khăn lắm mới ở bên mấy ngày, em mới thèm bóng đèn, hai lúc nào cũng hôn , suýt chút nữa là mất em mấy !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-ly-hon-ve-sy-kiem-chong-cu-tro-thanh-tai-phiet/chuong-282.html.]
Chiến Cảnh Hi: "..."
Thực hai năm nay cô cũng gặp cô bé mấy , ngược là cô bé thi thoảng gọi điện thoại cho cô bằng đồng hồ thông minh, mỗi cũng chuyện nhiều, ba bốn phút là cúp máy.
Giọng cô bé ngọt ngào, lúc nào cũng gọi cô là chị Bảy Bảy, bằng tiếng Quảng Đông, tiếng Anh, tiếng phổ thông, dù là tiếng nào, cũng thể khiến nơi mềm yếu nhất trong lòng cô tan chảy.
Trong lúc Chiến Cảnh Hi đang ngẩn , cô bé ôm bó hoa hồng trắng đến mặt Phó Viễn Hàng: "Chú Phó, chú mau tặng cho chị Bảy Bảy !"
Phó Viễn Hàng: "..."
Bó hoa to và , tuy rằng một năm nay ít tặng hoa cho cô, nhưng vẫn chút căng thẳng: "Chúc mừng cô, buổi biểu diễn thành công."
Chiến Cảnh Hi nhận lấy bó hoa, mỉm dịu dàng với : "Cảm ơn ."
Hai năm, thực họ thiết , nhưng cô vẫn luôn khách sáo như .
Phó Viễn Hàng mấp máy môi, định gì đó thì điện thoại của Chiến Cảnh Hi đổ chuông.
Là Tô Noãn Noãn.
Cô áy náy Phó Viễn Hàng: "Xin Phó, là dì nhỏ của em, chắc việc tìm em."
“Không , cứ điện thoại .” Phó Viễn Hàng xong sang một động tác suỵt với Đường Đường.
Cô bé hiểu ý gật đầu với , đó hiệu cúi xuống, ghé sát tai , bằng giọng sữa non nớt: “Chú Phó, chú cố lên nha, cháu để ý thấy nhiều đàn ông đến xem biểu diễn cứ chằm chằm chị Cảnh Hi, hôm nay chị mặc váy trắng lắm lắm luôn!”
“…”
Phó Viễn Hàng theo ánh mắt của cô bé.