Đầu ngón tay thô ráp của Chu Nghiên Xuyên xoa xoa bàn tay đeo nhẫn cưới của cô. "Lấy ?"
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của , Chiến đại tiểu thư bật . "Vậy Chu lão đại hối hận ?"
"Chưa từng."
Chiến Cảnh Hi chấn động trong lòng, cô ngũ quan sắc nét của ánh hoàng hôn, nhất thời nghẹn ngào, nhưng đột nhiên cô nên lời.
Thực , cho dù họ từng công khai ngoài, nhưng lưng cũng ít về .
Ngay cả khi mở công ty công nghệ mà dùng một đồng nào của cô, trong mắt hầu hết , vẫn chỉ là một tên trai bao dựa nhan sắc và vóc dáng để leo lên, là tình Chiến đại tiểu thư bao nuôi!
Thậm chí, còn những lời khó hơn thế nữa.
Ngay cả Ôn Tĩnh Đồng lúc đầu cũng khó hiểu. "Cứ duy trì mối quan hệ ban ngày vệ sĩ, ban đêm đàn ông như là ? Sao còn đăng ký kết hôn chứ? Nhỡ ly hôn, chia tài sản của em thì ?"
Hầu như ai cũng nghĩ rằng đến với cô vì tiền, dù cũng nghèo như .
Còn bản cô, khi xảy chuyện , cô nghĩ như , nhưng đó cô bao giờ nghĩ như nữa.
Bởi vì quá kiêu hãnh và quá lạnh lùng, chỉ cần chịu cúi đầu một chút, với năng lực của , kiếm tiền là chuyện quá dễ dàng.
.
Hôm đó, Ôn Tĩnh Đồng hiếm khi nhiều với cô như , tóm là, đàn ông đáng tin, thương đàn ông thì xui xẻo cả đời.
Chiến Cảnh Hi nghĩ đến những chuyện cũ , ngón tay nhẹ nhàng cào lòng bàn tay khô ráp của đàn ông, nghịch ngợm đáp : "Báo cáo Chu lão đại, đại tiểu thư của cũng nhé!"
Chu Nghiên Xuyên, ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-ly-hon-ve-sy-kiem-chong-cu-tro-thanh-tai-phiet/chuong-71.html.]
Nhìn khuôn mặt tươi tắn của cô vài giây, nhẹ nhàng ôm cô lòng, giọng trầm trầm hỏi: "Sao đột nhiên đến quê ?"
"Ừm," Chiến Cảnh Hi lắng nhịp tim mạnh mẽ của , kéo dài giọng , "Chỉ xem nơi nào mới thể nuôi dưỡng Chu lão đại ưu tú như thôi."
Người đàn ông nhíu mày. "Chỉ thôi?"
"Ừm!" Chiến đại tiểu thư trong lòng gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. "Anh đến nhà em cũng bốn năm , nhưng em từng đến nhà nào, cộng thêm việc hiểu hơn một chút, nên mới nảy ý định đến xem thử."
"Có thất vọng ?" Dù môi trường sống của và cô từ nhỏ đến lớn là một trời một vực.
"Chậc chậc, Chu lão đại," Chiến đại tiểu thư ngẩng đầu, ngón tay nghịch ngợm chọc chọc yết hầu của , "Em nhé, thật hỏi em chê nơi đúng ?"
Bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ đang châm lửa của cô, Chu Nghiên Xuyên nghiêm túc hỏi: "Vậy đại tiểu thư chê ?"
"Tất nhiên là , nơi như ." Chiến Cảnh Hi thở dài. "Em thừa nhận em đỏng đảnh, nhưng Chu bảo tiêu , em cho nhé, lúc em mười bốn tuổi, em cũng chịu nhiều khổ cực . Khi đó bố em vứt em ở chỗ chú hai, đó mới thực sự là nơi hoang vu hẻo lánh, xung quanh mấy chục dặm thấy bóng , ngoài núi là núi, hơn nữa ngày nào cũng chú hai ép chạy bộ, học đủ loại võ thuật, suýt nữa thì kiệt sức!"
Nói xong, đỉnh đầu vang lên một tiếng khẽ.
"Anh cái gì? Chuyện em buồn lắm ?"
Chu Nghiên Xuyên im lặng, đôi mắt đen láy chằm chằm chiếc cổ trắng nõn thon dài của cô, định gì đó thì điện thoại trong túi quần reo lên.
Là phó tổng giám đốc công ty gọi đến.
Anh xoa đầu cô. "Đại tiểu thư cứ chơi một nhé, ?"
Chiến Cảnh Hi rời khỏi vòng tay , dấu OK với . Lúc mở công ty tuy dùng tiền của cô, nhưng cô tham gia bộ quá trình, phó tổng mà mời là một năng lực, chuyện gì quá quan trọng thì sẽ gọi điện cho .
Còn những gì họ đều là trí tuệ nhân tạo, công nghệ cao gì đó, tóm là một đống thứ cô hiểu.
Sau khi chụp ảnh căn nhà cấp bốn của vài tấm, Chiến Cảnh Hi nhàm chán dạo loanh quanh sân, tìm những chỗ thể đặt chân xuống.