Sau năm năm đi làm, tôi và tổng tài lạnh lùng kết hôn chớp nhoáng - Chương 60: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-09 08:49:33
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

[Biết Quách Oánh và Phó Sùng Nghĩa hòa giải, Lương Giác Giác còn hiểu vì thở phào nhẹ nhõm.

 

Hai thuê chung, cô một bỏ chạy, chút tử tế, bây giờ hai cùng bỏ chạy, thì cả.

 

Lương Giác Giác hắng giọng, hờ hững : “ , sẽ chuyển đến chỗ Tạ Quyết, tiền thuê nhà bên đó vẫn sẽ trả, phòng thì để dành cho .”

 

“Được thôi, vẫn đang phân vân nên chuyển sang phòng bên cạnh , sợ ở một buồn.”

 

“Không là trùng hợp ?” Lương Giác Giác hỏi cô, “Cậu trả phòng ?”

 

“Không trả .”

 

Lương Giác Giác thở phào nhẹ nhõm, cô hợp đồng khi nào sẽ kết thúc, cô để cho một con đường lui, quan trọng hơn là…

 

Cô còn tự tìm một nơi để thỏa mãn cơn thèm của , cô dám ăn bún ốc ở nhà Tạ Quyết .

 

“Vậy thì khi nào thời gian, chúng thể về nhà hàn huyên tâm sự, tiện thể gọi chút đồ ăn ngoài nhé.”

 

“Được, nhé, chốt đơn!”

 

Cúp điện thoại, Lương Giác Giác liền thấy tin nhắn Tạ Quyết gửi tới.

 

[Tạ Quyết: Dậy ? Trưa ăn cơm đó.]

 

[Tạ Quyết: Vẫn dậy ?]

 

[Tạ Quyết: Anh đặt đồ ăn cho em .]

 

Chưa kịp trả lời, Tạ Quyết gọi điện tới.

 

Nghĩ đến giấc mơ đó, Lương Giác Giác vẫn còn chút khó chịu với Tạ Quyết. Sau khi kết nối, cô bực bội : “Dậy , dậy , hối cái gì mà hối?”

 

Nghe thấy giọng của Lương Giác Giác, Tạ Quyết khựng một chút, giận dỗi thế ?

 

“Người khỏe ?”

 

Nghe , cảnh tượng ngày hôm qua hiện lên trong đầu Lương Giác Giác, một lớp hồng nhạt dần hiện má cô.

 

bên giường, khẽ : “Vẫn... vẫn , chỗ nào khỏe.”

 

“Vậy vui?” Tạ Quyết hỏi han bằng giọng quan tâm.

 

Nói đến đây, mặt Lương Giác Giác lập tức còn đỏ nữa, cô cau mày bất mãn : “Sao sáng nay gọi dậy? Tiền chuyên cần của mất sạch !”

 

Tạ Quyết còn kịp giải thích, Lương Giác Giác liên tục than vãn.

 

còn gặp ác mộng nữa, mơ thấy đặc biệt vô tình lạnh lùng sẽ trừ tiền chuyên cần của , gọi là chồng cũng tác dụng!”

 

Khóe môi Tạ Quyết khẽ nở nụ vui vẻ, dịu dàng : “Hay bây giờ em thử xem?”

 

Lương Giác Giác vẫn phản ứng kịp, “Thử cái gì?”

 

“Gọi chồng.”

 

“Chồng?” Lương Giác Giác ngạc nhiên.

 

Tạ Quyết hướng dẫn: “Là câu khẳng định.”

 

Lương Giác Giác ôm theo sự nghi ngờ, yếu ớt : “Cái tác dụng ? Anh cứng rắn vô tư như ... chồng.”

 

“Ừ.” Tạ Quyết mỉm đáp một tiếng, đó : “Không trừ tiền chuyên cần của em nữa, sẽ với Lưu Kì là gọi em việc bên ngoài.”

 

Thật sự tác dụng!

 

Lương Giác Giác bất ngờ bật dậy.

 

“Làm việc bên ngoài! Đi công tác bên ngoài trợ cấp đó!”

 

Tạ Quyết bất đắc dĩ lắc đầu, cô nàng tham tiền , trọng tâm chú ý lúc nào cũng đặc biệt.

 

.”

 

“Cảm ơn nha... chồng yêu~” Lương Giác Giác cố tình kéo dài giọng .

Mèo con Kute

 

Tạ Quyết cố nhịn , “Ừ, mau dậy rửa mặt , đồ ăn đặt lẽ sắp đến , nhớ ăn đó.”

 

“Biết ... chồng yêu~”

 

Tạ Quyết cũng sự cố ý của cô, lạnh nhạt : “Đừng quá cố ý như , ăn xong nghỉ ngơi một lát, đó ngủ thêm một chút, tối nay sẽ về sớm hơn để ở bên em.”

 

“Vâng ạ... chồng yêu~”

 

Lương Giác Giác một chút cũng kiềm chế, cô hưởng lợi lộc từ việc gọi chồng, hưng phấn thôi.

 

Ăn trưa xong, Lương Giác Giác về ngủ tiếp, giờ cô đang công tác bên ngoài, còn hưởng cả tiền thưởng chuyên cần.

 

Khi Tạ Quyết tan sở về, Lương Giác Giác vẫn tỉnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-nam-nam-di-lam-toi-va-tong-tai-lanh-lung-ket-hon-chop-nhoang/chuong-60.html.]

 

Anh thoáng qua phòng khách trống rỗng, dừng một chút, đó mới bước về phía phòng ngủ.

 

Trong phòng bật điều hòa, Lương Giác Giác cuộn tròn trong chăn, ngủ say.

 

Tạ Quyết nhẹ nhàng bước tới, xuống mép giường, đưa tay vuốt tóc Lương Giác Giác tai, cúi đầu hôn một cái.

 

Lương Giác Giác cảm thấy nhột, theo bản năng mím môi, nhưng tỉnh giấc.

 

Tạ Quyết cô một lúc, đó mới dậy ngoài.

 

Lương Giác Giác ngủ một giấc ngon lành, cũng gặp giấc mơ kỳ quặc nào về việc trừ tiền, khi tỉnh dậy cô cảm thấy nhẹ nhõm.

 

Cô dụi mắt ngoài, mở cửa liền thấy Tạ Quyết mặc tạp dề bưng thức ăn từ bếp .

 

Lương Giác Giác ngẩn , cảm giác quen thuộc về một đàn ông của gia đình thế?

 

Đây chính là Tổng giám đốc Tạ cao cao tại thượng, ngày ngày bận trăm công nghìn việc mà!

 

“Tỉnh , qua đây ăn cơm.”

 

Lương Giác Giác chớp chớp mắt, thầm nghĩ.

 

mặc tạp dề, khí chất cao quý vẫn hề đổi.

 

Lương Giác Giác tới, những món ăn bàn, vẫn còn ngẩn ngơ.

 

chuẩn tinh thần để ăn uống thanh đạm cùng Tạ Quyết , nhưng cô thấy món ăn chút ớt, nhiều, nhưng đủ để giải tỏa cơn thèm.

 

“Anh ăn cay mà?”

 

Tạ Quyết bưng hai bát cơm , đặt lên bàn ăn, sắc mặt đổi, “Không ăn nghĩa là thể ăn, em thích là .”

 

Thật lòng mà , Lương Giác Giác cảm động, nhưng lý trí kìm hãm cô .

 

Không thể quá cảm động, như dễ động lòng, đây là trò chơi của trưởng thành, nên động lòng!

 

Lương Giác Giác cẩn thận liếc Tạ Quyết một cái, phát hiện dường như chỉ tùy tiện, mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Sau khi xuống cạnh Tạ Quyết, Lương Giác Giác liền cầm đũa lên, gắp hết chỗ ớt gia vị trong món ăn , hy vọng như thể khiến Tạ Quyết ăn ngon miệng hơn.

 

Tạ Quyết thấy , ngăn hành động của cô.

 

“Chút ớt , .”

 

Lương Giác Giác một cái, mới ngượng ngùng dừng , gượng một tiếng, giải thích: “Bệnh nghề nghiệp.”

 

Tạ Quyết cảm thấy gì đó đúng, chuyện nhắc đến bệnh nghề nghiệp gì?

 

“Ở nhà cứ tự nhiên , cần nghĩ đến quy trình công việc.”

 

Lương Giác Giác gượng gạo.

 

Khi Tạ Quyết đầu , nụ mặt cô dần nhạt .

 

Trước đây cô chú ý đến khẩu vị của Tạ Quyết là vì sợ tức giận, nhưng , cô chỉ nghĩ rằng sẽ thích.

 

Trong lòng đột nhiên chút bất an, Lương Giác Giác buộc bình tĩnh , liên tục tự ám thị, đây là Tổng giám đốc Tạ, là ông chủ khó tính!

 

Ám thị xong, cô đầu Tạ Quyết, cau mày gắp thức ăn, gật đầu trầm ngâm, đúng , vẫn là Tổng giám đốc Tạ quen thuộc đó!

 

Đang nghĩ, Tạ Quyết liền gắp thức ăn đặt bát cô, lạnh nhạt : “Lần đầu , em thử xem hợp khẩu vị .”

 

Lương Giác Giác vội vàng đỡ bát nhận lấy, theo bản năng : “Cảm ơn Tổng giám đốc Tạ!”

 

Tổng giám đốc Tạ?

 

Tạ Quyết nhíu mày chặt hơn, đầu cô, nghiêm túc : “Đây là ở nhà, cần gọi Tổng giám đốc Tạ.”

 

Nghĩ đến điều gì, bổ sung: “Buổi trưa mạnh dạn ? Quên gọi là gì ?”

 

Không chứ? Không chứ?

 

Tạ Quyết thật sự ăn kiểu ?

 

“Chồng?”

 

“Ừm.” Tạ Quyết đưa tay xoa đầu cô, hài lòng : “Ngoan, ăn cơm .”

 

Lương Giác Giác nụ nhạt môi , thừa thắng xông lên.

 

“Chồng ơi, xem cổ của em ...”

 

Nói , ánh mắt khó hiểu của Tạ Quyết, cô kéo tay đặt gáy , vẻ mặt ngây thơ hỏi: “Có nhô ? Em hình như cục u phú quý .”

 

Tạ Quyết nhíu mày sờ theo vài đốt sống, “Đâu ?”

 

 

Loading...