Lục Phụng vì đau chân, bước   nhanh. Hai  một  một  đến tiền viện, nơi đặt tiểu thư phòng. Đây vốn là tàng thư các của Lục phủ,   khi Lục Hoài Dật đến tuổi học chữ,   sửa  thành thư phòng dành riêng cho đứa trẻ.
 
Khi cặp phu thê đến nơi, Lục Hoài Dật đang  dựa lưng  góc tường, dáng  yếu ớt, lẻ loi một  khiến Giang Uyển Như  khỏi xót xa.
 
“Lục đại nhân, Lục phu nhân.”
 
Một ông lão cao gầy, để râu hoa râm, ông  dậy cúi chào hai . Lục Phụng khẽ gật đầu, Giang Uyển Như xoa đầu Hoài Dật, ánh mắt xinh  đầy bất mãn  về phía ông lão.
 
Nàng  khách khí :
"Tiên sinh, giờ  đang là giờ học, nhi tử của    gì sai mà ngài  phạt đứa trẻ  ?"
 
Thuở nhỏ nàng từng chịu nhiều khổ cực, Hoài Dật là đứa con duy nhất của nàng,  bênh tật yếu đuối nên nàng  nỡ để đứa trẻ chịu ấm ức.
 
Trên khuôn mặt trắng bệch của Lục Hoài Dật ửng lên chút đỏ, đứa trẻ kéo nhẹ ống tay áo Giang Uyển Như  nhỏ:
“Mẫu , con  thuộc bài,  là của con.”
 
Dù  thuộc bài cũng  nên phạt  chứ? Đứa trẻ gầy yếu như    chịu nổi!
 
Giang Uyển Như,  vốn luôn thấu tình đạt lý, khi gặp chuyện liên quan đến Hoài Dật liền khó tránh khỏi mất bình tĩnh. Sắc mặt nàng  vui, nhưng Lục Phụng  điềm tĩnh, giọng ôn hòa  với ông lão:
“Nương tử của  thất thố , mong  bỏ qua.”
 
“Phu nhân lo lắng cho con trai,  gì đáng chê trách .”
 
Ông lão  sảng khoái, ánh mắt lướt qua đôi phu thê, vuốt râu :
“Nay Lục đại nhân  thời gian, xem  hôm nay lão già   cần múa rìu qua mắt thợ .”
 
Lục Phụng mỉm :
“Ngài thật khiêm tốn.”
 
Giang Uyển Như thầm ngạc nhiên. Lục Phụng ở ngoài nổi tiếng cứng rắn, ngay cả trong phủ đám gia nhân cũng sợ nhiều hơn kính, đến nhị gia và tam gia cũng  dám gần gũi. Không  vị   là ai mà   Lục Phụng coi trọng đến .
 
Dù vẫn  hài lòng chuyện Hoài Dật  phạt , nhưng Giang Uyển Như nhẹ nhàng cúi chào,  với ông lão:
“Hoài Dật sức khỏe  ,   mẫu  nên  tránh khỏi lo lắng, mong ngài đừng trách.”
 
Ông lão  ha ha:
“Hai vị khách sáo , đại công tử thông minh hơn ,   cha nghiêm  hiền như , tương lai nhất định sẽ sáng lạn, thuận buồm xuôi gió.”
 
---
Sau khi lịch sự tiễn ông lão , Giang Uyển Như liền gọi một gia nhân mang ô tặng thầy. Gần Tết, thời tiết kỳ lạ, đột nhiên tuyết rơi kèm gió lớn, khó mà đoán  . Một chiếc ô tuy  quý giá nhưng đủ để tỏ lòng chu đáo,   khiến  khác nghĩ  lấy lòng.
 
Lục Phụng bật :
“Nàng thật chu đáo.”
 
Khó trách Trì  luôn khen nàng  ngớt lời.
 
Kể từ khi Lục Hoài Dật bắt đầu đến thư phòng tiền viện học, Giang Uyển Như hiếm khi đến thăm đứa trẻ. Không  vì  thương, mà bởi “cha  yêu con thì  tính đường lâu dài.” Là con trai, nàng sợ  quá nuông chiều sẽ hại đứa trẻ nên chỉ  thể chăm chút qua y phục và thức ăn.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-12.html.]
Dù , nàng vẫn thường chuẩn  bữa ăn cho cả thầy và trò, ngày lễ còn tặng tranh chữ, sách quý mong thầy tận tâm dạy dỗ Hoài Dật. Lâu ngày, dù ít gặp, vị  đó vẫn dành cho nàng ấn tượng  .
---
“Còn phạt nữa ? Thật vô lý! Từ hôm nay đến ngày mồng một, Hoài Dật sẽ nghỉ ngơi,  cần học hành gì cả.”
 
Hắn hành hạ nàng còn  đủ,  còn  phạt con trai nàng? Chuyện tối qua thực sự  vượt quá giới hạn của Giang Uyển Như, nàng ôm một bụng tức giận, lời lẽ trở nên cứng rắn.
 
Lục Phụng   liền  nàng chằm chằm. Giang Uyển Như ngẩng đầu đối diện ánh mắt của , đôi mắt xinh  dường như bùng lên hai ngọn lửa nhỏ.
 
Nàng cứ nghĩ  sẽ nổi giận, nhưng Lục Phụng chỉ  nàng một lúc lâu,  chậm rãi :
“Mẫu  nuông chiều con cái, thường hại chúng về .”
 
Nói xong,    bước  phòng trong, kiểm tra bài tập  chữ gần đây của Lục Hoài Dật.
 
Hắn  , Giang Uyển Như lập tức cảm thấy yếu đuối, ánh mắt mơ hồ. Khi hai  tranh luận, Lục Hoài Dật ngoan ngoãn  im lặng. Giờ đây, đứa trẻ  theo bóng lưng Lục Phụng,    mẫu  đang ngẩn ngơ của . Đứa trẻ nhẹ nhàng kéo tay áo nàng, nhỏ giọng :
“Mẫu , chúng   chơi  tròn nhé?”
 
Đôi mắt đứa trẻ to tròn đen láy,  khuôn mặt gầy gò  càng thêm nổi bật, trông  đáng yêu. Đứa trẻ hồ hởi :
“Con chơi giỏi lắm đấy,  thể  ba con  cùng lúc, ngay cả Thư Kỳ và Thư Mặc cũng  bằng con !”
 
Thư Kỳ và Thư Mặc là hai thư đồng tám chín tuổi, chuyên chăm sóc bút mực cho Lục Hoài Dật.
 
Giang Uyển Như cúi xuống xoa má con trai. Cảm giác làn da  lạnh, nàng liền đề nghị:
“Chúng  chơi trong phòng  ? Trong đó  lò than,  thể cởi áo ngoài cho thoải mái.”
 
Lục Hoài Dật ngoan ngoãn gật đầu, háo hức chạy  lấy con . Cậu chơi  say mê, còn Giang Uyển Như thì  hiểu trò  thú vị ở .   gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của con trai, nàng cảm thấy  vui, miệng  ngớt lời khen ngợi:
“Ôi, Hoài Dật giỏi quá! Mẫu     như con .”
 
“Hoài Dật, dạy mẫu   ? Là thế  ,  thế ?”
 
“Không   mẫu , cầm thế  mới đúng ạ…”
...
Hai  con chơi đùa trong phòng ăn nhỏ. Bên  bức tường, Lục Phụng đang   bàn  việc, chấm bài luyện chữ của Hoài Dật. Tiếng  đùa của hai  cứ thế vọng qua,  ngừng lọt  tai .
 
Tửu Lâu Của Dạ
Trước đây  vẫn kiểm tra chữ  của Hoài Dật mỗi ngày, nhưng dạo gần đây bận rộn vụ án của Cung Vương,  một thời gian  xem, chữ của đứa nhóc quả thực sa sút.
 
Trên một tờ giấy chữ xiêu vẹo,   nhận xét:
“Không bằng  , chớ nên lười nhác.”
 
Trên tờ kế tiếp,  :
“Nét bút rời rạc, yếu ớt, thiếu lực và tinh thần.”
 
Mặc dù chê bai chữ của Lục Hoài Dật thậm tệ, nhưng  khuôn mặt Lục Phụng  chẳng lộ vẻ giận dữ. Ngược , môi  khẽ cong lên, trông tuấn tú lạ thường.
 
Hình ảnh Giang Uyển Như lúc nãy  hiện lên trong đầu . Đôi mắt xinh  bướng bỉnh  vẫn giống như nhiều năm ,  đến mức khiến   sững sờ.
 
Hắn khẽ , xếp ngay ngắn tập chữ, thì thầm:
“Nàng nổi giận , thật là hiếm thấy.”