Ta ngây  . Chẳng lẽ   cắn  mặt Ân Cửu Thanh, suýt nữa còn   hủy dung ư??
Sau khi Chương Cẩm Xán  xong,  mới lờ mờ nhận ,   từ ngày nào, nàng   còn gọi Ân Cửu Thanh là “Thái tử ca ca” nữa.
“Chương Thu Hà.” Nàng    chiếu, ngây ngẩn  nước mắt chảy , tóc xõa tung  sàn: “Ta    cung. Biểu ca khắc nghiệt  nhàm chán, cả ngày chỉ  giáo huấn  ,     Thái tử phi. Ngày mai    cung ,    . Từ nhỏ đến lớn   gì cũng , tại      ?”
“Thứ ngươi    là thứ  khác cầu cũng  , ngươi còn   đủ ? Đừng  với  những chuyện ,   hiểu  ngươi. Chúng    là mối quan hệ  thể tâm sự với .”
“Chương Thu Hà,     cung .” Nàng   bắt đầu .
“Bị điên ? Ngươi ngậm miệng  , để  yên tĩnh một chút   .”
Chương Cẩm Xán  thảm thiết như ,  thực sự  nhịn  . Dù  bịt miệng thật chặt, tiếng  vẫn cứ trốn thoát  ngoài.
“Chương Thu Hà, gần đây   đánh ngươi, ngươi lật trời .”
Nàng  lao tới, đè lên  . Ta thuận thế túm lấy tóc nàng , giật mạnh khiến nàng  đau đến tê liệt cả da đầu, hét lớn. Nhân lúc nàng  đang dùng ngón tay gỡ tóc,  hung hăng tát hai cái.
“Mẫu , phụ , cứu mạng a –” Chương Cẩm Xán gào thét thảm thiết.
“Nghịch nữ, các ngươi náo loạn cái gì.” Phụ   “bốp” một tiếng đập nát chén , khuôn mặt dữ tợn trong ánh sáng mờ ảo của từ đường càng thêm âm u: “Trong từ đường tổ tiên các ngươi náo loạn cái gì, lẽ nào   cho cả tổ tông cũng   yên tĩnh!”
Mảnh sứ vỡ vụn vương vãi  mắt, từng luồng  nóng bốc lên.
Đôi mắt Chương Cẩm Xán lóe lên một tia sáng, lập tức nén , nảy  một ý đồ : “Phụ , con gái   . Trong cung cô đơn buồn chán, nếu phụ  đồng ý cho con gái đưa Thu Hà cùng  cung, con gái sẽ  náo loạn nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sen-tan-nguyet-khuyet/24.html.]
“Thật là chuyện hoang đường. Muội  ngươi    thể  cung?”
Chương Cẩm Xán  khúc khích: “Cho Thu Hà giả  nha  của con là  thôi mà.”
22
Phụ    thể từ chối  Chương Cẩm Xán, cuối cùng cũng đồng ý.
Chương Cẩm Xán  để  hầu hạ bên cạnh, chỉ bảo  đợi nàng  trở về để dâng , rót nước.
Từ     pha   bỏng miệng, nàng  cũng  còn sai khiến  nữa.
Hơn nữa, các ma ma dạy dỗ nàng  trong cung  nghiêm khắc, nàng  vì tính tình nóng nảy, nên thường xuyên  đánh  tay.
Đau tay, nàng  cũng   đánh  nữa.
“Ta chịu đủ ! Phiền c.h.ế.t  !”
Nàng  “bịch” một tiếng đặt bàn tay quấn băng trắng lên bàn,  kêu lên một tiếng đau đớn, nước mắt lưng tròng đưa tay lên mặt thổi phù phù: “Cái thứ gì , Thái tử phi   tư cách  ? Phiền c.h.ế.t  .”
Vẫn  hả giận, nàng  dậm chân, gãi đầu, đá đổ một chiếc ghế đẩu thấp,   đạp thêm mấy cái.
Khi còn  hả hê, đột nhiên  thái giám xướng: “Thái tử điện hạ giá lâm.”
“Tính tình của ngươi nên thu  , cả ngày xốc nổi như  thì thành  thể thống gì!”