Nói đến đây, lẽ nào  nên  chút biểu hiện nào đó? Ví dụ, nắm lấy tay ?
Ta mỉm , do dự đưa tay chạm  vạt áo của .
Vừa chạm  mu bàn tay ,     nhẹ nhàng nắm ngược .
Sau đó, Ấn Cửu Thanh dường như  đổi tính tình chỉ  một đêm.
Trước   đối với  thờ ơ, giờ  cố ý đến thăm .
Đôi khi  còn  chút ngỡ ngàng, như thể chúng  thực sự là đôi tình nhân si tình hiểu ý .
Suy  nghĩ , Ấn Cửu Thanh tuy  vẻ cứng nhắc,  thích dạy đời, nhưng  là  mạnh miệng mềm lòng. Lấy  chẳng   hơn nhiều so với những mối hôn sự mà phụ    xem cho  ? Thật sự   .
Có một ngày, Ấn Cửu Thanh  đến thăm  lúc  đang ngủ trưa. Chúng  cùng  đến tiểu đình thưởng sen.
Có lẽ do trời âm u,  khi tỉnh ngủ  vẫn còn  buồn ngủ.
Ta gối đầu lên vai Ấn Cửu Thanh suy nghĩ, dần dần, tay  càng lúc càng  an phận, cuối cùng  nhắm mắt , ôm chặt lấy : "Thái tử ca ca,  cưới  thật . Người trong phủ  ai dám   bằng ánh mắt khác,  cũng  cần   kế cho  khác nữa. Lần đó    ngưỡng mộ ,    thấy , dù  thật  ,   thích ,  thì  cũng thích  ."
Trong  khí là sự im lặng kéo dài.
Ta đợi  lâu,  vẫn   phản ứng gì. Cảm thấy  mất mặt,    ôm  nữa, tay  buông ,   đột nhiên dang hai tay ôm chặt lấy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sen-tan-nguyet-khuyet/29.html.]
Ta mở mắt  ,    biểu cảm gì đặc biệt, nhưng đầu  ngày càng tiến  gần , dường như  hôn .
Ta theo bản năng rụt , Ấn Cửu Thanh cũng  cưỡng cầu, đặt đầu xuống  động đậy nữa, tầm mắt từ khuôn mặt  chuyển sang hoa sen trong ao.
Thật... thật ngại ngùng, thật... thật tệ, thật...
Để cứu vãn tình thế,  nín thở, ôm lấy cổ , môi  ngày càng gần, càng gần,  nhắm mắt , "chụt" một cái, luống cuống : "Thái tử ca ca, ,  thích chủ động."
Lời  dứt,    đổi tư thế ôm   lòng, giữ lấy gáy   hôn lên.
Trời ơi, Ấn Cửu Thanh còn  thể như  ??
Trời ơi, tim  đập thình thịch suýt nhảy  ngoài!
Lúc ,  thực sự  nghĩ về tương lai của chúng .
  đó,  chuyện  vượt khỏi tầm kiểm soát,  thể vãn hồi.
Vì  đầu tháng Tám,  phát hiện, ...  lẽ  mang thai .
Ngày mười hai tháng Sáu,  khi cùng Ấn Cửu Thanh "xuân tiêu" trong cung, nguyệt sự của  vẫn  đến.
Nhớ  Tiểu Đào   gần đây ngày càng lười biếng,  mới mơ hồ cảm thấy hoảng loạn.