Trong khoảnh khắc lóe sáng,  chợt nhớ lời Hoàng hậu từng : "Cho Xán Xán cũng cút về nhà , bản cung    thấy cái đồ vô dụng  nữa, nàng  tưởng bản cung   nàng  thì   ?"
Suy nghĩ chợt sáng tỏ, Tề Mai là cô nương mà Hoàng hậu chọn, nàng   lẽ  suy đoán điều gì đó từ lời  của Hoàng hậu,  như ,  lẽ là để dò xét thực hư của .
"Món quà  quá quý giá, Thu Hà e rằng  dám nhận." Ta trả  trâm cài tóc, hành lễ, cúi đầu rời .
Vừa   rõ ràng thấy nàng   chằm chằm bóng lưng Ân Cửu Thanh, thậm chí còn vô thức vê vê ngón tay. Lòng   rõ nguyên do,   dám tùy tiện nhận.
Khi   tảng đá lớn ngắm cá chép, Chương Cẩm Xán ôm một chiếc hộp đến, nàng  hé mắt liếc    : "Chương Thu Hà, đây là bộ trang sức đá quý màu đỏ    cho ,  vẫn  từng đeo, tặng cho ngươi ."
Nàng   hạ độc , trong lòng bất an, nên  bí mật tặng  bộ trang sức  mấy .
Ta  nhận, nàng  liền ép   mặt nhiều  như . Nàng  chắc chắn  sẽ nhận ?
"Không cần."
"Ngươi cầm lấy ,    nhiều." Chương Cẩm Xán nhét  tay .
"Ta     cần."
Trong lúc giằng co, chiếc hộp gỗ rơi "thịch" xuống đất.
Một  bạn của Chương Cẩm Xán thấy  đành lòng, chỉ  mũi  : "Ngươi   , Xán Xán tặng đồ cho ngươi, ngươi đừng   điều,  nhận thì thôi,  ngươi   thể ném xuống đất?"
Ta   tranh cãi với nàng ,   định bỏ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sen-tan-nguyet-khuyet/31.html.]
"Thái độ của ngươi là , hôm nay là sinh nhật của Xán Xán, ngươi  nể mặt thì thôi, lẽ nào ngươi cố tình phá đám ? Nhanh chóng xin  Xán Xán ."
Nàng  đột nhiên túm lấy cổ áo  của , giọng điệu vô cùng cứng rắn.
Ta giật lấy tay nàng   nàng  buông ,  ngờ nàng   bắt đầu kéo tóc .
Cảnh tượng bắt đầu hỗn loạn, trong cơn hoảng loạn, một bàn tay từ  đưa , đẩy mạnh  một cái.
"Ùm ——"
Khoảnh khắc rơi xuống nước, sợi dây căng trong đầu  chợt đứt gãy,  xong ,  xong ,  xong .
Cơ thể bắt đầu chìm xuống, trái tim cũng bắt đầu chìm xuống.
Ngũ tạng lục phủ như  ép chặt  , khiến    thở nổi.
Lúc đầu còn  thể giãy giụa hai cái,  đó thì  giãy giụa  nữa,  nước thật lạnh cũng thật tối,  thật mệt mỏi,  mắt dường như  một khe hở ánh sáng,    còn nắm giữ  nữa.
28
Khi  mơ màng tỉnh , Ân Cửu Thanh đang   với vẻ mặt phức tạp.
Ý thức mơ hồ chợt  trở về,  đột nhiên  bật dậy, vội vàng  hỏi về đứa trẻ, vội đến mức  thở nổi một , nghẹn  một tràng ho khan khó khăn : "Con của  , con của   còn  ?"
"Chương Thu Hà, chuyện lớn như , ngươi tưởng  thể giấu  bao lâu?" Ân Cửu Thanh trừng mắt   một cái, nghiêm khắc : "Tại  ngươi   cho  ?"