“Chương tiểu thư,  chờ nô tỳ với, trong cung   thể hành động lỗ mãng như ?” Cúc Anh khẽ gọi phía  lưng .
    còn khống chế nổi chính , càng chạy càng nhanh, càng chạy càng vội. Một bước vấp ngã, chân  quấn  chân ,  nặng nề ngã xuống đất, cuộn thánh chỉ rơi tung .
“Chương thị Thu Hà, ôn lương đôn hậu, dung mạo xuất chúng, trẫm  danh vô cùng vui mừng. Nay Thái tử đang độ thành hôn, nên chọn hiền nữ xứng đôi. Chương thị Thu Hà đương độ khuê phòng, cùng Thái tử quả là trời sinh một cặp. Để tác thành giai nhân, gả ngươi  trắc phi Thái tử...”
Cuộn thánh chỉ trong tay, châm chọc  bao, nực   bao. Ta thở hổn hển, vứt thánh chỉ,  đến nỗi chẳng thành tiếng.
Bụng mỗi lúc một đau, mồ hôi theo gò má tuôn xối xả. Ta ôm bụng, lăn lộn  đất. Vô thức đưa tay sờ xuống  , lòng bàn tay cùng đầu ngón  là thứ nóng hổi, dính nhớp, lẫn mùi tanh nồng nặc cùng vệt m.á.u đỏ sẫm, như thể  thứ gì  ngừng trào .
Đó chính là sinh mệnh của con .
“Chương tiểu thư…” Cúc Anh thở hổn hển đuổi kịp,   thấy cảnh  mắt liền kinh hãi kêu lên,  đó  vội bịt miệng, cuống quýt định đỡ  dậy:
“Nơi   qua kẻ ,   thể  ở đây , để nô tỳ dìu   lên.”
“Châu Châu cô nương?” Bóng dáng màu trắng bước đến gần, là Ân Cửu Dật. Hắn quỳ xuống  mặt , vén tay áo lau  mồ hôi lấm tấm  trán:
“Nàng sang ? Ta đưa nàng đến Thái y viện.”
“An Vương gia, chuyện   hợp quy củ, chi bằng để nô tỳ—” Cúc Anh  kịp  hết,   ánh mắt sắc bén của  khiến  cúi đầu im lặng.
“Vương gia, xin  đừng , nếu đến Thái y viện,  sẽ  thể lập gia đình nữa.” Ta đau đến mức hít từng  lạnh, mồ hôi ròng ròng chảy xuống gò má:
“Ta là  uống thuốc phá thai thôi,   gì nguy hiểm cả.”
Lời  dứt, Ân Cửu Dật chẳng hề để tâm, bế xốc  lên, đôi mày tú lệ cau chặt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sen-tan-nguyet-khuyet/34.html.]
“Uống thuốc phá thai  thể mất mạng,   đưa nàng đến Thái y viện. Gả    khác, cùng lắm bản vương cưới nàng.”
Ta co  trong lòng , sợ m.á.u tanh    bẩn y bào trắng như tuyết , nhưng điều đó vốn chẳng thể tránh.
“Vương gia, thật sự  thể đến Thái y viện, đừng đến,  thể đến.” Ý thức  bắt đầu mơ hồ,  vẫn cố chấp dặn dò:
“Ta   Thái y viện. Nếu , ở kinh thành ,  cũng chẳng còn chỗ dung  nữa.”
“Được.”
Nghe  câu trả lời như ý,  mới nhắm mắt,  gắng gượng nổi nữa.
Ta từng tha thiết mong đợi đứa bé , từng khát khao  thể hạnh phúc một chút. Dường như chỉ cần  nó, cuộc đời tầm thường của  cũng  thể sáng rực lên, bao nhiêu khổ nạn   cũng đều đáng giá.
Ta từng trong đêm tối thành tâm cảm tạ ông trời, cảm ơn vì  ban cho  một đứa con, để   còn cô độc,  còn như một kẻ đáng thương  ai thương yêu.
Thế nhưng, từng vệt m.á.u đỏ thẫm đang tuôn tràn    tàn nhẫn nhắc nhở  rằng — đứa trẻ   còn.
Ta  xứng   dù chỉ là một chút hạnh phúc.
Hôm , An Vương bế  từ trong cung trở về An Vương phủ, m.á.u đỏ thẫm nhuộm đỏ cả y phục trắng của .
Cảnh tượng  vô tình  một họa sư trong kinh vẽ , chẳng mấy ngày, chuyện An Vương bế  hồi phủ  truyền khắp kinh thành, các  kể chuyện bịa  hết màn  đến màn khác, nào là kịch bản vương gia cùng mỹ nhân.
Quả nhiên  ngoài dự đoán, phụ   mắng chửi , như thể nữ nhi của ông là hạng đàn bà lẳng lơ, một mực xoay vần giữa Thái tử và An Vương, vì phú quý danh lợi mà  từ thủ đoạn. Trước ngủ cùng Thái tử,    quyến rũ An Vương.
Trong mộng,  thường  giam cầm trong những xúc cảm giày vò, nhắm mắt , cả thế giới chỉ còn vũng m.á.u đỏ thẫm và bàn tay ướt đẫm dính nhớp.
Một đứa trẻ ẩn trong quầng sáng trắng, nhoẻn miệng  vẫy tay với ,  là động tác từ biệt. Từ từ, khuôn mặt và nửa  thể của nó chìm dần  ánh sáng. Nó  lưng , gọi một tiếng “nương ”,   , vẫy tay  nữa, và biến mất cùng quầng sáng .