Hắn ngừng  một lúc, im lặng hồi lâu, bỗng giơ tay xoa nhẹ lên đầu :
“Ngươi xinh  thế , cưới về  ý , bản vương cũng chẳng lỗ.”
Sau một chén ,  tiễn Ân Cửu Dật  ngoài. Bước qua cổng phủ,  bèn  sang  hỏi:
“Ngày  là sinh thần của nàng,  bằng để  đón nàng đến An vương phủ dạo một chuyến?”
Sinh thần của  vốn  ngày mùng chín tháng chín,     ?
Hắn dường như  lường  sự nghi hoặc của , từ trong n.g.ự.c lấy   canh, chỉ  đó.
Ta từ chối hảo ý của , mỉm  nhún vai:
“Đa tạ vương gia,   quen những trường hợp mà bản  trở thành trung tâm. Sẽ  gượng gạo, cũng  kỳ quặc thôi.”
 lúc , phía  vang lên một tiếng ngựa hí. Ngoảnh  , con ngựa lông xanh nâu đột ngột dựng thẳng hai vó . Ân Cửu Thanh nhảy xuống ngựa,  nguyên tại chỗ, ánh mắt gắt gao  chằm chằm  chúng , tay siết chặt dây cương, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.
“Thu Hà.” Hắn khẽ gọi một tiếng, đôi mắt lập tức đỏ hoe.
Ta vốn tưởng rằng khi gặp  ,  sẽ  bình thản.
Thế nhưng, bao nhiêu phẫn hận trong khoảnh khắc  thấy  liền bùng nổ, như đổ nước  chảo dầu sôi, nổ tung chan chát.
Ân Cửu Thanh   viện của , cắn chặt môi,   một lời.
“Thái tử điện hạ hạ cố đến chốn hèn ,    chuyện gì trọng yếu?”
“Thu Hà, sự việc   như nàng nghĩ—”
“Vậy   xem, rốt cuộc là thế nào? Người hãy  cho  , sự việc là thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sen-tan-nguyet-khuyet/36.html.]
Ánh mắt  dán chặt lấy , trong đó tràn đầy cầu khẩn. Hắn mấp máy môi,   trầm giọng đánh trống lảng:
“Hoàng   thất quá nhiều, thực chẳng  lương phối...”
Ta bật  khinh bạc:
“Ngài  An vương  thất quá nhiều. Kính thưa thái tử điện hạ, lẽ nào    thất của ngài sẽ ít hơn ? Hắn chẳng  lương phối, còn ngài thì là ?”
“Nàng  thể vì hận  mà tùy tiện đem cả đời giao phó. Nàng hiểu hoàng   bao nhiêu...”
Hắn vẫn  ngừng rao giảng, vẫn như thế.
“Phải ,  nên chờ , mong . Chờ đến khi  cần  dùng tính mạng đứa bé để đổi lấy vị trí trắc phi của . Ta  nên trong lúc  bàng quan, thờ ơ  còn ngu ngốc ôm chút may mắn, mong chờ  phái  đến cho  phép giữ  đứa bé. Giờ  càng  nên trừng mắt oán hận . Ta lẽ    lóc, cầu xin để   trắc phi của thái tử  mới đúng.”
Hai hàng lệ trượt dài  má:
“Ân Cửu Thanh, chính   hại c.h.ế.t con ,  gần mười ngày  mới xuất hiện, miệng đầy những lời hoa mỹ đường hoàng, nhưng chẳng hề nhắc đến đứa bé của . Nó khiến  khó xử đến  ?”
“Thu Hà.” Hắn nắm chặt cổ tay ,   gắng sức hất mạnh .
“Đừng chạm  .”
Ân Cửu Thanh thuận thế ôm ghì   lòng, giọng run rẩy đến lạc :
“Thu Hà, đừng như ... Chúng   sẽ còn  con.”
“Ngươi đang  mơ giữa ban ngày ?” Ta mạnh mẽ đẩy  , bật  lạnh lẽo:
“Ngày cưới của  là ngày mười hai tháng mười. Ta sẽ là trắc phi của An vương. Còn  là thái tử cao cao tại thượng. Đừng si tâm vọng tưởng nữa.”
Ta tự giễu mà :
“Người vốn coi thường , cho rằng     hổ, cố tình quyến rũ, là  tự hạ thấp , ngu si mơ mộng. Nào , khi mộng tưởng hão huyền quá đà, cuối cùng cũng nhận về bài học đích đáng.”