“Thu Hà,   ——” Ân Cửu Thanh khó khăn lắm mới từ trong cổ họng   mấy chữ .
“Được,    giải thích,   .”
Ân Cửu Thanh  ,  lâu cũng chẳng   lời nào,  cùng mới khó nhọc thốt :
“Ta sẽ bù đắp cho nàng.”
“Vậy thì ,    Thái tử phi,    Hoàng hậu.”
“Thu Hà……” Ân Cửu Thanh cúi đầu xuống, khẽ : “Xin .”
Ta từ trong phòng lấy  bộ y phục cũ thấm đầy máu, đưa cho , khóe môi khẽ nhếch:
“Bộ y phục  tặng cho . Dù   cũng là phụ  của nó,  để  tận mắt  qua một .”
Tim  co rút đau đớn,  từng mảng lớn m.á.u nâu thẫm  áo, nước mắt  kìm  mà rơi xuống.  ngoảnh mặt sang một bên, cổ cứng đờ,  vẻ cứng rắn, dửng dưng:
“Mất một đứa con thì  , cũng chỉ thế thôi. Ta thật  nên mừng, ít  nó  từng  thấy  cha bạc tình bạc nghĩa như ngươi.”
Hắn  mãi trong sân của , lâu đến mức trăng  lên cao.
Rồi chẳng  tự lúc nào,   rời .
Đấy,  chính là  như thế. Ngay cả một lời giải thích cũng keo kiệt  chịu cho .
Con   chết, mà  đến một lời giải thích cũng  xứng đáng  .
Ta còn mong ngóng gì nữa đây? Lời Hoàng hậu   rõ ràng đến thế, mà trong lòng  rốt cuộc vẫn còn giữ chút chờ đợi gì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sen-tan-nguyet-khuyet/37.html.]
Có khi  thực sự từng nghĩ, nếu   với  rằng   ,  lẽ  sẽ cân nhắc tin tưởng. Thế nhưng,  chẳng  gì cả, cuối cùng vẫn chẳng  gì.
Hắn vốn dĩ chính là  như ,  còn trông mong gì chứ.
Lá rụng trong sân xoay tròn, rơi xuống bàn đá và  chân .
Ta dừng bút, ngẩng đầu , gió nổi lên, lá vàng đầy trời bay lả tả, nhẹ nhàng chậm rãi phủ lên quyển Địa Tạng Kinh  đang chép cho con.
Tiểu Đào từ trong phòng  , khoác thêm áo choàng cho , :
“Tiểu thư,  trong thử lễ phục cưới .”
Từ  khi mất đứa nhỏ,  thường thấy tay chân lạnh buốt,  thể chẳng còn  như .
Hai bộ lễ phục  là mấy hôm  An vương cho  mang tới, một bộ thêu hoa mẫu đơn hoa văn chìm, bộ  thêu phượng hoàng.
Ta chỉ là một thứ nữ,  phận hèn mọn,  chẳng giữ  trinh tiết, còn cùng    dây dưa  rõ. Khi con  chết, m.á.u tanh nhơ bẩn  còn vấy cả lên  .
Ta  hiểu,   giá trị lợi dụng gì với ?
Khi  tới đưa lễ phục cưới,  hỏi:
“Về  ngài cần   gì cho ngài?”
Trong mắt  thoáng hiện vẻ mờ mịt, khó hiểu, như   rằng,    quyền thế địa vị chí cao vô thượng, thì còn cần   gì?
Ta  hỏi:
“Vậy cưới , chẳng lẽ là vì thấy  đáng thương ?”