“Dậy .” Một chiếc áo khoác ngoài vung , phủ lên  . Một giọng  đầy tức giận vang lên  đầu.
Ta túm lấy chiếc áo,  thấy những  xung quanh khẽ gọi: “Thái tử điện hạ.”
Ta    lôi  một nhã gian trống, cửa “sầm” một tiếng đóng .
“Chương Thu Hà, ngươi đúng là   hối cải, hết thuốc chữa .”
Sao chỗ nào cũng  Ân Cửu Thanh ? Hắn   dạy dỗ  nữa .
“Người dựa  cái gì mà quản ? Chính   , con   dựa  chính . Bây giờ  đang dựa  chính  đây.”
“Ngươi  xem ngươi đang mặc cái gì? Trang điểm như , ở cái nơi , đây là cách ngươi  dựa  chính  ?”
Ta nhanh chóng cởi chiếc áo của  đang khoác  , nhét   tay : “Ta tự kiếm tiền,  dựa  bản lĩnh của  để  khác tiêu tiền cho  thì ? Lời của  thật hoang đường, nực  như câu ‘  ăn thịt?’ Ta chỉ  sống đàng hoàng một chút, tại    hết   đến  khác sỉ nhục ?”
Ân Cửu Thanh mặt mày đen sạm, lặp : “Sỉ nhục? Vậy chính ngươi  thấy, bây giờ ngươi  đàng hoàng ?”
Ta cắn môi im lặng.
“Nếu ngươi thực sự lương tâm trong sạch, khi Liễu Triêu Minh  về phía ngươi, ngươi hoảng sợ  gì? Ngươi  gì  dám gặp  khác?”
Lời của  như một nhát búa giáng mạnh  tim . Ta vô lực lùi  hai bước, cào lòng bàn tay, im bặt  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sen-tan-nguyet-khuyet/chuong-13.html.]
Ân Cửu Thanh xốc áo khoác ngoài lên, giũ mạnh mấy cái, như thể đang giũ bỏ thứ gì đó bẩn thỉu: “Hôm nay thi Đình, Liễu Triêu Minh là tiến sĩ hạng hai, đỗ thứ mười tám.”
Hắn mặc áo  và : “Đừng đến những nơi như thế  nữa,  quen  ngươi chỉ cần  thoáng qua cũng sẽ nhận  ngươi.”
“Không cần  quản.” Ta lạnh lùng : “Ta dựa  chính , lương tâm trong sạch,  cần   chỉ trỏ.”
“Nếu   phát hiện   phận của ngươi, ngươi bảo cữu cữu  đối diện thế nào?”
Ta nhớ  lời phụ   , mặt mũi nhà họ Chương đều    mất hết. Bọn họ quả thật  giống .
“Người là Thái tử, là  kế vị, thiên hạ bách tính đều là thần dân của . Ta  cầu xin  cứu ,   bảo   dựa  chính . Giờ  đang thực sự dựa  chính ,   chỉ trích    quy tắc,   thể thống,  mất mặt Chương gia. Thái tử ca ca,  chỉ cho , rốt cuộc    thế nào mới ?”
“Trong phủ  ai quan tâm ,  ai yêu quý ,     gả  một cách vội vàng. Ít nhất  còn  dung mạo xinh ,  đến đây để tự tìm một lối thoát cho  thì  gì sai? Ngay cả việc đến đây  cũng  lén lút chui qua lỗ chó. Người luôn ở  cao, luôn cho rằng  chuyện là lẽ dĩ nhiên. Bởi vì      thấy  cảnh của , chỉ  dựa  suy đoán của  mà    nọ.”
Ân Cửu Thanh sững sờ, hàng lông mày  nhíu  càng thêm chặt, khô khan : “Ta là vì   cho ngươi.”
“Cảm ơn,   cần.” Ta dừng  một chút: “ vẫn cảm ơn ,  giúp   quá thảm hại  mặt .”
Ta cúi đầu, nhanh chóng chạy .
14
Khi trăng lên cao,  đeo mạng che mặt  khỏi Như Ý Lâu. Vừa   một lát,   cảm thấy   đang lén lút theo dõi  phía .
Tên ngốc , thật ngu xuẩn c.h.ế.t  .